Theo các ghi chép cổ đại, những sứ giả địa ngục mà chúng ta đã quen thuộc trong các phim hoa học viễn tưởng và truyền hình hành sự phụng thiên mệnh, nhưng không phải họ đều đáng sợ như trong phim ảnh, hơn nữa một số họ còn có tình người và hiểu biết lễ nghĩa nhân gian.
Thời nhà Thanh, ở huyện Hưu Ninh có một ông lão họ Uông, cứ mỗi dịp cuối năm ông lại đi ra ngoài thu nợ, thu xong sẽ đi thuyền để về nhà. Lúc đó, có tuyết rơi, thuyền phải đi trong tuyết. Đột nhiên, ông Uông nhìn thấy có một người ở xa xa trên bờ vẫy tay xin đi thuyền.
Con thuyền đã rời khỏi bờ, chủ tàu không muốn đưa thuyền quay trở vào. Ông Uông thấy tội nghiệp người trên bờ đó, thế là đã cầu xin chủ thuyền giúp đỡ. Chủ thuyền thấy ông lão nhân hậu như vậy, liền quay thuyền trở vào bờ và cho người kia đi cùng.
Sau khi người đó lên thuyền, ông Uông thấy rằng anh ta đã gần như bị đóng băng, nên đã cởi áo khoác da của mình rồi khoác cho anh ta, sau đó còn đun ấm một nồi rượu và cho anh ta uống. Sau một thời gian dài, người đó mới dần ấm lên. Anh ta trân trọng cúi đầu trước ông lão và cảm ơn tấm lòng của ông.
Ông Uông hỏi anh ta đến từ đâu và muốn đi đâu, thì anh nói rằng: “Tôi không phải là con người, mà là sứ giả câu hồn ở Thành hoàng”. Ông lão hỏi anh ta đi lấy mạng ai, người đó lấy ra một danh sách, trong đó có tên của ba mươi ba người. Ông Uông nhìn vào liền thấy tên của mình nằm ở dòng đầu tiên.
Ông lão hết sức kinh ngạc, không ngờ rằng mình sẽ chết sớm như vậy, nên ông đã cầu xin sứ giả và hy vọng được châm trước. Sứ giả câu hồn nói: “Đây là mệnh lệnh của Đông nhạc Đại đế, ngay cả Thành hoàng ta cũng không thể cứu nổi. Ta làm sao có gan đùa với vương pháp”.
Ông lão lại khổ sở cầu xin, sứ giả nói tiếp: “Niệm tình ông vừa rồi cho ta áo mặc, cho ta rượu uống, và cứu ta khỏi cái giá lạnh, ta sẽ đưa ông vào cuối danh sách, thì có thể kéo dài được vài ngày. Xin ông hãy quay về lo liệu hậu sự ngay đi, mùng 3 tháng Giêng, ta sẽ đợi ông ở phía bên trái trước cửa ngôi đền”.
Ông lão nằm đầu tiên trong danh sách đoạt mệnh của sứ giả câu hồn.
Một lúc sau, con tàu đi ngang qua một ngôi làng, sứ giả câu hồn nói lời tạm biệt với ông lão và đi lên bờ. Ông Uông nói chủ tàu đậu chiếc thuyền ở đó, rồi đợi một lúc sau lại cho thuyền đi tiếp.
Ông lão lặng lẽ quan sát, chỉ thấy sứ giả bước vào một gia đình, rồi một lúc sau lại trở ra ngoài. Khi sứ giả trở ra, ông Uông nghe thấy tiếng khóc thương của người nhà trong đó. Hóa ra là người đó đúng thực là một sứ giả câu hồn, rồi ông lão đã cho chiếc thuyền nhanh chóng rời đi.
Khi ông Uông vừa lên đến bờ, thì gặp một cặp vợ chồng đang ôm nhau khóc. Ông lão thấy vậy liền hỏi thăm thì biết là người đàn ông đã đến hạn trả nợ nhưng lại không có tiền, nên định mang người vợ của mình đem bán để trả nợ, nhưng lại không có ai mua, họ không có cách nào khác, đang chuẩn bị cùng nhau tự vẫn.
Ông Uông thầm nghĩ rằng ông cũng không thể sống được mấy ngày nữa, có nhiều tiền như vậy thì có ích gì? Vì vậy, ông Uông đã cho họ tất cả số tiền của mình vừa thu được, cặp vợ chồng vì vậy mà đã giữ được mạng sống.
Sau khi ông Uông trở về nhà, vào ngày đầu năm mới, đã mời gọi tất cả bà con họ hàng chòm xóm đến, tuyên bố xóa hết các khoản nợ cho những người không có khả năng trả nợ cho ông, ông lão còn đốt cháy tất cả các phiếu ghi nợ trước mặt họ; ngoài ra những ai muốn chuộc lại ruộng vườn nhưng chưa đủ tiền, cũng được ông trả lại hết ruộng đất.
Đến ngày mùng 3 tháng Giêng, ông Uông đã theo hẹn mà đến miếu Thành hoàng, quả nhiên là vị sứ giả câu hồn hôm trước đã đứng sẵn ở phía bên trái cánh cửa miếu. Sứ giả buồn bã nói: “Ông đã liên lụy ta rồi, vì ta niệm tình thương xót, đưa tên ông chuyển xuống cuối danh sách. Hôm qua, Thành hoàng đã mang chuyện ông cứu sống đôi vợ chồng và đốt giấy nợ bẩm tấu với Đông nhạc Đại đế.
Đông nhạc Đại đế nói rằng người này đã chết rồi, thì làm thế nào có thể làm được việc thiện như vậy được? Nên Đại đế đã hạ lệnh cho Thành hoàng điều tra. Do ta đã tiết lộ bí mật, bỏ qua vương pháp, nên đã bị đày xuống Vân Nam. Thiên đình đã cho ông sống thọ thêm 1 kỷ (12 năm), con cháu được làm quan, hy vọng ông luôn biết hành việc thiện. 12 năm sau, ta sẽ gặp lại ông ở đây”. Nói xong thì sứ giả cũng biến mất.
Ông lão nhờ vậy đã trở về nhà an toàn. Không lâu sau đó, hai người con trai của ông Uông liên tiếp bước vào quan trường, và gia đình họ ngày càng giàu có thịnh vượng. 12 năm sau, vào mùng 1 tháng Giêng, ông lão đã mơ thấy vị sứ giả câu hồn trước đây đến nói với ông rằng: “Sau khi Thiên đế tăng tuổi thọ cho ông, nhìn thấy ông không sát sinh mà còn phóng sinh, chuyên tâm hành việc thiện, bây giờ ông đã được cho làm Thành hoàng ở một huyện rồi. Ngày hôm nay, dương thọ của ông đã hết, cũng là lúc ông đi nhậm chức. Ba ngày sau, tôi sẽ mang ngựa và đầy tớ đến đón ông”.
Sau khi ông lão tỉnh dậy, đã gọi tất cả con cháu đến bên giường, và bình tĩnh căn dặn chuyện hậu sự. Ba ngày sau, ông lão tắm rửa rồi thay quần áo chỉnh tề, sau đó ngồi thẳng trong nhà, đột nhiên nghe thấy âm thanh liên hồi của trống nhạc, ông lão nói: “Người đón ta đã đến rồi!”, mặt ông mỉm cười, rồi qua đời thanh thản.
Cổ nhân có cách nói rằng “mệnh người do trời định”, “cứu người một mạng, như xây 7 tầng chùa tháp”. Trên thế gian này, mạng sống của mỗi người đều vô cùng quý giá. Bởi vì cuộc sống con người là do ông trời ban cho, sống chết của con người là do ông trời định đoạt, nên mới gọi là “mệnh người do trời định”.
Nếu một người không phạm phải tội chết, thì không ai có thể kết thúc mạng sống của họ. Cũng bởi vì mạng sống của con người vô cùng quý giá, nên mỗi người đều không thể tùy tiện làm tổn thương đến người khác và mạng sống của họ.
Có rất nhiều câu chuyện kể về việc cứu mạng người khác, thì sẽ luôn nhận được phước lành lớn lao. Cũng giống như ông Uông phía trên đã cứu sống cặp vợ chồng, không chỉ được tăng thêm 12 năm tuổi thọ, mà còn để lại phúc đức cho con cháu. Việc hành thiện cứu người không chỉ là một hành vi nghĩa khí, mà còn là trí khôn thực sự của sinh mệnh.
(Trích từ tập 3, quyển II “Tọa hoa chí quả – Cứu nhân diên thọ”)
Tuệ Tâm, theo NTDTV.