Tỳ kheo ni bị lừa thành lưng còng, Đức Phật nói rõ nhân quả đằng sau

Tỳ kheo ni bị lừa thành lưng còng, Đức Phật nói rõ nhân quả đằng sau

Vì thói quen xấu không bỏ mà nhận quả báo lặp lại tình huống giống như trong kiếp trước, câu chuyện về vị Tỳ kheo ni dưới đây chính là lời cảnh báo cho những ai mang nặng tâm truy cầu.

Lúc Đức Phật Thích Ca đang ở thành Xá Vệ, có vị Tỳ kheo ni tên Xuân Can Ma sống cùng rất nhiều đồng môn khác tại một tịnh xá. Trong tịnh xá có rất nhiều Tỳ kheo ni trì giới tu hành trình độ tương đối cao, có đủ các loại thần thông biến hóa.

Bọn họ thường xuyên đến Bắc Câu Lư Châu, Tây Ngưu Hóa Châu, Đông Thắng Thân Châu, 33 tầng trời và nhiều nơi trong nhân gian, mang về đủ các loại châu báu và thức ăn ngon miệng ở địa phương. Tỳ kheo ni Xuân Can Ma đối với việc này vô cùng hâm mộ, hy vọng mình cũng có thể có được thần thông như thế.

Xuân Can Ma luôn để ý xem ở đâu có thể học thần thông thì liền tìm đến học, cô suy nghĩ: “Những Tỳ kheo ni này tâm tật đố rất mạnh, chỉ sợ không chịu dạy cho mình. Tốt nhất là có thể học cùng các Tỳ kheo (sư nam), nhưng nam nữ bị cấm nói chuyện với nhau, càng khỏi phải nói đến chuyện học bí quyết”.

Xuân Can Ma vì vấn đề này mà mỗi ngày suy nghĩ khổ sở, cuối cùng liền nghĩ cách ra bên ngoài để tìm học đạo thuật. Có một ngôi chùa trong đó có sáu vị Tỳ kheo, chùa này quản lý lơi lỏng nên sáu vị Tỳ kheo này cũng không tuân thủ giới luật. Xuân Can Ma dự định sẽ đến chỗ chùa của sáu vị Tỳ kheo này để học thần thông.

Tỳ kheo ni lấy cớ là cung cấp trai giới để tìm cách liên lạc với bọn họ, tự tay làm những đồ ăn tinh tế đi cung dưỡng sáu Tỳ kheo. Sau đó Xuân Can Ma mới nói với bọn họ: “Hy vọng các vị có thể truyền cho tôi một phép biến hóa”.

Sáu Tỳ kheo nghe xong mấy lời kỳ quái mới nói: “Truyền thụ phép biến hóa thì có thể, nhưng bí quyết thì không thể tùy tiện truyền cho người ngoài, hoặc là phải có cung dưỡng lớn, hoặc là dùng học thuật trao đổi, nếu không cả đời cũng không truyền cho ai. Nếu như cô trong vòng ba tháng mỗi ngày đều dùng đồ ăn cung dưỡng chúng ta, cùng với sáu loại đồ dùng, chúng ta sẽ phát tâm dạy cô một phép thần thông”.

Xuân Can Ma tin là thật, liền vui vẻ đáp ứng. Sau ba tháng, liền khẩn cầu: “Tôi cung dưỡng đã đầy đủ rồi, giờ dạy cho tôi thần thông nhé!”.

Sau Tỳ kheo kia làm ra vẻ nói: “Có thể. Nhưng mà học thần thông trước tiên phải rèn luyện thân thể cho tốt, thân thể càng cường tráng, thần thông lại càng dễ dàng xuất ra”.

Xuân Can Ma không thể chờ đợi được liền hỏi: “Tôi làm sao mà rèn luyện được đây?”

Sau Tỳ kheo trả lời: “Ngày đầu tiên đứng lên một cái ghế rồi nhảy xuống, ngày hôm sau đứng lên hai cái ghế chồng lên nhau rồi nhảy xuống, cứ như vậy, đến ngày thứ bảy thì đứng trên bảy cái ghế chồng lên nhau rồi nhảy xuống.

Thân thể sau khi rèn luyện tốt rồi, thì tiếp theo lại đứng trên tầng một nhảy xuống, ngày thứ hai lại đứng trên tầng hai nhảy xuống, cuối cùng thì đứng trên tầng bảy nhảy xuống. Cứ kiên trì như vậy, thân thể sẽ càng ngày càng tốt, thần thông cũng càng ngày càng lớn, ít nhất thì bay trên không trung sẽ không thành vấn đề”.

Xuân Can Ma làm theo đến ngày thứ bảy, chồng bảy cái ghế lên rồi nhảy xuống, rốt cục bị gãy xương sống, trở thành một người lưng còng. Tỳ kheo ni mới thống khổ mà chất vấn sáu ác sư: “Các vị dạy cho tôi thần thông gì vậy? Làm sao mà lại để cho cái thân thể của tôi ‘rèn luyện’ thành ra dạng này chứ?”

Sáu Tỳ kheo tỏ ra ngang ngược chẳng thèm quan tâm mà trả lời: “Bọn ta mặc kệ, cái gì nên dạy đã dạy hết rồi”.

Nghe mấy lời tàn nhẫn không có đạo lý của sáu ác sư, Xuân Can Ma hận thấu tâm can. Bất kể là gặp ai ở trong tịnh xá hay ở bên ngoài, đều đi nói sáu Tỳ kheo đã lừa gạt mình như thế nào, làm bản thân trở thành lưng còng ra sao.

Phật Thích Ca giải rõ nghi hoặc khiến cho đệ tử hiểu rõ nhân quả

Lúc ấy chúng đệ tử đến trước Phật Thích Ca mà hỏi: “Thưa Thế Tôn, nhân duyên giữa sáu Tỳ kheo và Xuân Can Ma là gì mà lại khiến cho cô ấy bị lừa thành lưng còng như vậy?”

Phật Thích Ca nói cho mọi người biết: “Đây là do bọn họ từ trước đã có nhân duyên. Sáu Tỳ kheo đó không chỉ lừa gạt Tỳ kheo ni trong kiếp này, mà kiếp trước cùng từng lừa gạt cô ta rồi”.

Trước đây rất lâu ở Ấn Độ, quốc vương Phạm Thi tại Lộc Dã Uyển đã mời rất nhiều thợ mộc giỏi để chuẩn bị khởi công xây dựng hoàng cung. Một người phụ nữ lưng còng trông coi quốc khố mỗi lần gặp thợ mộc có kỹ nghệ cao siêu liền không ngừng hâm mộ.

Cô ta nghĩ: “Bọn họ có thể biến những thanh gỗ cong, thô cứng, uốn thành cho ngay thẳng, trơn nhẵn. Vậy thân thể của mình cong vẹo như thế này, nhờ bọn họ làm cho thẳng lại chắc không có vấn đề gì”.

Sau nhiều lần cân nhắc cuối cùng cô cũng đi tìm những người thợ mộc để thương lượng: “Kỹ thuật của các ông rất khá, liệu có thể sửa cho thân thể của tôi thẳng lên như thanh gỗ được không?”

Đám thợ mộc nói với cô: “Về lý thì có thể, nhưng có một điều kiện, trong ba tháng cô phải cung dưỡng đồ ăn cho chúng tôi”.

Người phụ nữ lưng còng liền vui vẻ đáp ứng. Ba tháng sau, cô nói với đám thợ mộc: “Tôi đã cung dưỡng các ông ba tháng rồi, vậy bây giờ làm cho thân thể của tôi thẳng lại đi”.

Những người thợ mộc này liền nói: “Hiện tại có thể làm rồi. Chỉ là khi làm gỗ chúng tôi vẽ trực tiếp lên, sau đó dùng rìu chặt, dùng cưa cắt, sau đó thì thanh gỗ có thể làm cho thẳng ra được. Cũng như vậy, chúng tôi định là trước tiên cũng vẽ lên người cô cho thẳng, sau đó dùng rìu chặt, dùng cưa để cắt”.

Người phụ nữ lưng còng bị dọa cho sợ nổi hết da gà, cô nơm nớp lo sợ nói: “Cái gì? Dùng rìu chặt sao? Vậy chẳng phải là chém tôi chết rồi hay sao?”

Đám thợ mộc chẳng hề quan tâm mà nói: “Chỉ có mỗi cách đó thôi”. Người phụ nữ lưng còng nghe xong rất đau lòng nhưng lại không dám nói việc này với ai.

Người phụ nữ lưng còng ngày đó chính là Tỳ kheo ni Xuân Can Ma ở hiện tại, đám thợ mộc chính là sáu vị Tỳ kheo kia. Trước kia bọn họ lừa cô một vố, kiếp này lại lừa thêm lần nữa, khiến cho lưng cô lại bị còng. Đây gọi là nợ nghiệp cần phải hoàn trả, nhân quả không bỏ qua người.

Chân Chân.

Tin bài liên quan