Vào khoảng 2500 trước, ở tiểu vương quốc Shakya đã xảy ra một chuyện lạ kỳ gây chấn động toàn thế giới…
Chuyện kể rằng: Vào một đêm nọ, hoàng hậu Maya – vợ Đức vua Shuddhodana, đã có một giấc mơ kỳ diệu: Trên trời bỗng nhiên tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ, một con voi sáu ngà xuất hiện, và chầm chậm bay đến tiến nhập vào thân thể Hoàng hậu. Bà giật mình tỉnh giấc, và thấy trong người có một cảm giác thật kỳ lạ; cảm thấy trong lòng ngập tràn niềm vui, một trạng thái hạnh phúc chưa từng có trong đời. Hoàng hậu vội vàng đến gặp Đức vua Shuddhodana. Bà kể cho ông nghe về giấc mộng thần kỳ. Đức vua lấy làm lạ, bèn cho mời các nhà thông thái vào cung nghị sự về chuyện này. Sau khi nghe qua câu chuyện của Hoàng Hậu, các nhà thông thái đều hết sức vui mừng. Một vị bước ra, nói:
– Muôn tâu Đức vua và Hoàng hậu! Giấc mộng điểm hoá một điều tốt lành sẽ xảy ra: Hoàng hậu sẽ sinh hạ một hoàng tử, và đó là một vĩ nhân sẽ làm thay đổi cả thế giới này.
Nghe thấy vậy, Nhà vua và Hoàng hậu vui mừng khôn xiết – một niềm hạnh phúc vô bờ như ngập tràn khắp cả cung điện nguy nga. Vào thời đó, theo tục lệ của vương quốc Shakya, phụ nữ sắp sinh con thì phải về nhà cha mẹ ruột để sinh nở. Vì vậy, Hoàng hậu Maya đã dẫn theo những tì nữ thân cận, và một số tùy tùng rời cung điện trở quê hương, để chuẩn bị cho việc sinh con. Nhưng khi đi ngang qua một khu vườn xinh đẹp ở Lumbini, thì Hoàng hậu Maya đã chuyển dạ. Đoàn người đành phải dừng chân tại khu vườn, và Hoàng hậu đi vào khu vườn để tìm một nơi thuận tiện cho việc lâm bồn. Kỳ lạ thay, khi bà vừa bước vào khu vườn thì dường như cây cỏ cũng tỏ ý vui mừng, trăm hoa đua nở như chào đón một sinh mệnh tôn quý sắp chào đời. Khi Hoàng hậu đi đến bên cạnh một cây cổ thụ trong khu vườn, thì ngay lập tức một cành cây to đã rủ xuống để che chở cho bà. Hoàng hậu với người vịn tay lên cành cây và một hoàng tử khôi ngô tuấn tú đã chào đời. (Đó là vào ngày ngày 8 tháng 4 năm 624 TCN).
Điều kì lạ hơn, là khi vừa mới sinh ra, Hoàng tử đã có những hành động khác thường: Một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, thể hiện một phong thái ‘duy ngã độc tôn’. Cậu bé đã tự đi được bảy bước, mỗi bước đều xuất hiện một đoá hoa sen, toả ánh hào quang lung linh rực rỡ ngay chỗ dấu chân nơi Hoàng tử đi qua. Đoàn người đều hết sức kinh ngạc, và trầm trồ trước vẻ đẹp khác thường của cậu bé. Họ ẵm cậu bé lên, truyền tay nhau và hết thảy đều cảm thấy một cảm giác ấm áp, an lạc đến diệu kỳ.
Vậy là đoàn người lại thu xếp đưa Hoàng hậu và Hoàng tử nhỏ hồi cung. Khi về đến nơi, Đức vua Shuddhodana hết sức mừng rỡ, chào đón Hoàng hậu và Hoàng tử trở về. Ngài truyền mở tiệc chào đón long trọng theo nghi lễ của vương quốc Shakya. Khắp cung điện ngập tràn một không khí hân hoan, tưng bừng trong những điệu nhạc vui nhộn. Đức vua và Hoàng hậu, đã đặt tên cho Hoàng tử là Shiddhartha (Người đem lại mọi điều tốt đẹp).
Khắp thế gian như bao trùm một niềm vui vô bờ bến, một sự an lạc và hạnh phúc đến khôn cùng: Tất cả mọi lo âu, phiền muộn, những sự cãi vã dường như đều bị lãng quên trong khoảnh khắc. Trên trời bỗng nhiên xuất hiện những cảnh tượng đẹp đẽ khác thường: cầu vồng hiện lên với ngũ quang thập sắc, toả ánh hào quang lung linh. Các nhà thông thái trông thấy đều hết sức kinh ngạc, và vui mừng về điều mà họ đã kiên nhẫn chờ đợi từ hàng ngàn năm. Một nhà thông thái vui mừng, nói:
– Điềm lành đã xuất hiện, điều mà chúng ta vẫn hằng mong đợi nay đã đến, ngày hôm nay nhất định là một ngày rất đặc biệt. Chúng ta hãy chờ đợi một tương lai tốt đẹp!
Đức vua cho mời các quan đại thần, cùng các nhà thông thái đến để cùng đàm luận về những hiện tượng kỳ lạ, đã xảy ra… Sau khi đàm luận, một nhà tiên tri đã bước ra trước nhà vua, kính cẩn nói:
– Muôn tâu bệ hạ! Những hiện tượng xảy ra khi Hoàng tử chào đời, báo hiệu một điều đại thiện lành. Hoàng tử sẽ đem đến cho nhân loại những điều tốt đẹp. Hoàng tử sẽ trở thành người trị vì cao cả nhất không chỉ đối với đất nước của chúng ta mà là toàn thế giới. Đó quả là một sự vinh hạnh lớn nhất cho dòng tộc của chúng ta.
Tin Hoàng hậu sinh hạ Thái tử đã nhanh chóng được truyền đi từ vương quốc Shakya rồi lan rộng khắp các vương quốc lân cận. Các vương công đại thần, vua chúa từ mọi nơi đều được mời đến dự tiệc. Trong số đó có một vị đạo sĩ già tên là Asita. Ông là một vị ẩn sĩ, sống trong khu rừng sâu. Khi thấy vị ẩn sĩ xuất hiện Đức vua và Hoàng hậu, đã hết sức ngạc nhiên. Họ hành lễ kính cẩn trước vị đạo sĩ danh tiếng! Đức vua, thành kính nói:
– Chúng tôi rất lấy làm vui mừng vì ông đã đến, thưa Ngài đạo sĩ khả kính!. Xin Ngài hãy nói cho chúng tôi biết, về mục đích của chuyến viếng thăm này?
Chẳng hay vị khách không mời – Lão đạo sĩ già đã vội vã xuất sơn, đến hoàng cung vì lý do gì? Điều gì sẽ xảy đến với vị Hoàng tử và vương quốc Shakya tươi đẹp, chúng ta hãy cùng đón đọc tiếp kỳ sau với tựa đề: “Cuộc viếng thăm của lão đạo sĩ già Asita, và lời tiên tri bất khả kháng“.
Ông là một vị ẩn sĩ, sống trong khu rừng sâu. Khi thấy vị ẩn sĩ xuất hiện Đức Vua và Hoàng hậu, đã hết sức ngạc nhiên. Họ hành lễ thành kính cẩn trước vị đạo sĩ danh tiếng, và Đức vua kính cẩn nói:
– Chúng tôi rất lấy làm vui mừng vì ngài đã đến, thưa đạo sĩ khả kính! Xin ngài hãy nói cho chúng tôi biết, về mục đích của chuyến viếng này?
Lão đạo sĩ già trìu mến đáp:
– Xin đa tạ lòng mến khách của Đức Vua và Hoàng hậu! Tôi đã vượt qua một chặng đường dài tới đây. Trước là thăm hỏi, sau cũng vì một tin lành mà tôi đã nhận được qua dị tượng trên bầu trời. Thái Tử đã chào đời! Đó là niềm mong đợi không chỉ của Đức Vua và Hoàng Hậu, cũng không chỉ là sự mong đợi của người dân thành Shakya, mà là còn là sự mong đợi của toàn nhân loại. Tôi biết rằng Hoàng Tử sẽ đem đến hạnh phúc cho muôn loài, vì sự giác ngộ trí huệ thánh thiện. Đó chính là điều mà tôi đã dành cả cuộc đời tu hành của mình để cố gắng đạt tới, nên tôi đã vội vã đến đây để được ngắm nhìn Hoàng Tử. Cúi xin Đức vua và Hoàng hậu, cho tôi được toại nguyện!
Nghe đạo sĩ Asita nói vậy, Đức vua vô cùng mừng vui. Ông vội vàng đến bên Hoàng Tử bồng cậu bé lên, và trao cho Asita. Lão đạo sĩ già đón lấy Hoàng Tử, mắt chăm chăm nhìn vào cậu bé, khuôn mặt ông toát lên sự kinh ngạc không thốt nên lời. Hồi lâu sau vị đạo sỹ già lặng lẽ dâng trả lại đứa bé sang tay Hoàng Hậu, buồn bã thở dài, rồi bưng mặt khóc…
Thấy vậy, Vua và Hoàng hậu nhìn nhau tỏ vẻ kinh ngạc, rồi lại nhìn vị đạo sĩ già không hay chuyện gì sẽ xảy ra. Đức vua lo lắng, chắp tay hỏi:
– Hỡi đạo sĩ đáng kính! Ngài đã nhìn thấy điều gì bất hạnh, sẽ xảy ra với Siddhartha yêu dấu của ta có phải không?
Nói đoạn, Đức vua quỳ phục xuống và chắp tay nói tiếp:
– Chẳng phải ngài và tất cả những nhà thông thái khác đều đã tiên đoán rằng Hoàng tử sẽ trở thành một vĩ nhân, và sẽ là bậc Giác ngộ trí huệ tối cao hay sao? Xin Ngài hãy nói cho ta biết, điều gì sẽ xảy ra?
Lão đạo sĩ gạt nước mắt, đưa tay đỡ Đức vua Shuddhodana đứng dậy. Ông điềm tâm lại, hai mắt rưng rưng xúc động trong niềm hạnh phúc vô bờ. Ông nhìn Đức vua và Hoàng hậu với ánh mắt trìu mến, rồi nói:
– Xin Đức ngài thứ lỗi cho tôi, vì đã làm hai người phải lo lắng! Tôi không khóc vì nhìn thấy điều không tốt gì sẽ xảy đến, mà vì quá vui mừng đó thôi. Giờ đây, khi tôi đã tận mắt được ngắm nhìn dung mạo của Hoàng tử, tôi chắc chắc chắn một điều rằng Hoàng tử sẽ lớn lên, và trở thành một bậc vĩ nhân, mà không chỉ là một vĩ nhân thông thường. Tôi đã nhìn thấy những quý tướng hiện lên trên khuôn mặt và khắp thân thể của Hoàng tử: Những ánh hào quang phát ra lấp lánh trên thân thể, và ánh sáng từ các ngón tay… Điều đó cho tôi biết, Hoàng tử không phải là một người tầm thường. Nếu Thái tử quyết định kế vị ngai vàng, thì Ngài sẽ trở thành một vị vua vĩ đại và anh minh nhất trong mọi thời đại lịch sử. Nhưng nếu Ngài từ bỏ địa vị cao quý đó, thì tương lai còn sáng lạng hơn gấp nhiều lần. Một khi nhìn thấy sự đau khổ trên thế giới, Ngài sẽ rời bỏ cung điện và đi tìm con đường chấm dứt sự khổ đau. Ngài sẽ trở thành một bậc thầy cao quý – Người sẽ hướng dẫn chúng sinh cách sống để có được bình an, và hạnh phúc ngập tràn. Ngài sẽ đưa con người thoát khỏi sự thống khổ. Ngài cũng sẽ đem chân lý truyền dạy cho bất kỳ ai có thiện tâm, và có đức tin…
Trong nỗi xúc động nghẹn ngào, vị đạo sĩ già nói tiếp:
– Muôn tâu Bệ hạ và Hoàng hậu! Tôi khóc cả vì sự hối tiếc cho bản thân mình. Bởi vì tôi đã dành của cuộc đời của mình để đi tìm kiếm chân lý, và luôn kỳ vọng sẽ tìm ra con đường giải thoát sự đau khổ, con đường dẫn đến niềm hạnh phúc vĩnh hằng. Và hôm nay, tôi đã thực sự gặp được Hoàng Tử – Người mà sau này có thể chỉ cho tôi một con đường sáng, và dạy cho tôi những thứ mà tôi muốn học. Điều đáng tiếc ở đây là, thời gian đã không còn cho phép tôi đợi được đến ngày đó… Nhưng thưa Đức vua và Hoàng hậu, những bậc cha mẹ đáng kính! Hai người không có lý do gì để buồn cả, mà hãy thực sự lấy làm vinh hạnh vì đã sinh hạ được một vị Hoàng tử tuyệt vời nhất.
Nói xong, vị đạo sĩ già nhìn ngắm Hoàng tử Shiddhartha hồi lâu, rồi lặng lẽ cúi chào Đức vua cùng Hoàng hậu. Ông chậm rãi bước ra khỏi khỏi Hoàng cung, Đức vua cũng theo gót tiễn chân vị đại sĩ đáng kính. Kể từ đó không còn ai nhìn thấy sự xuất hiện của lão đạo sĩ Asita nữa, nhưng những lời tiên tri của ông đã gây chấn động cả vương quốc Shakya.
Về phần Đức vua Shuddhodana, sau khi nghe những lời tiên tri của đạo sĩ Asita nói rằng: Hoàng tử Siddhartha sẽ trở thành một vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử; hoặc giả sẽ trở thành một bậc thầy cao quý nhất, thì ông cảm thấy hết sức mừng vui. Ông thầm nghĩ: “Thật tốt biết mấy, nếu như Siddhartha trước tiên sẽ trở thành một vị vua vĩ đại, và sau đó sẽ trở thành một tu sĩ khi về già giống như Asita nếu nó muốn. Ta sẽ rất tự hào về một đứa con trai đầy quyền lực, vương quốc Shakya sẽ mãi mãi phồn thịnh. Siddhartha sẽ thống trị cả thế giới!”.
Shuddhodana sung sướng ôm con vào lòng, với ánh mắt nhìn xa xăm và bắt đầu theo đuổi những suy tư và ước mơ về danh tiếng mà Thái tử Siddhartha sẽ đạt được trong tương lai. Ánh hoàng hôn lấp loáng lọt qua khung cửa, phả những tia sáng vàng cam trên bức tường và nền cung điện, phản chiếu những ánh quang lấp lánh vàng ròng, và châu ngọc…
Ước nguyện của Vua Shuddhodana liệu có thành sự thực, và lời tiên tri nước đôi của lão đạo sĩ Asita sẽ được triển hiện như thế nào? Kính mời quý độc giả đón đọc các kỳ tiếp theo…
Thiện Phong – Thái Bảo