Vị Tôn giả gợi ý rằng, trên hành trình đời người, vào những thời điểm mấu chốt, chúng ta sẽ gặp những cánh cửa.
Xưa kia có một vị vương tử thông minh muốn tìm hiểu những điều bí ẩn của cuộc đời nên đã hỏi một vị Tôn giả rằng: “Con đường tương lai của con sẽ như thế nào?”
Tôn giả ân cần trả lời: “Trên đường đời, con sẽ gặp ba cửa ải, trên mỗi cửa ải có viết một câu, con hãy đọc kỹ nhé. Lúc con đi qua được cửa ải thứ 3, ta sẽ ở ngoài cửa thứ 3 ở đầu bên kia đợi con”.
Vì vậy, vương tử bắt đầu cất bước trên hành trình dài. Chẳng mấy chốc, anh đi qua cánh cửa đầu tiên, trên đó viết: “Thay đổi thế giới”.
Vương tử nghĩ: “Tốt, mình sẽ nương theo lý tưởng của mình mà nỗ lực cải biến thế giới này, những điều không thuận mắt đều không được tồn tại. Vì vậy, anh cứ theo đó mà thực hiện”.
Vài năm sau, Vương tử mệt mỏi bước tới cánh cửa thứ hai, bên trên có ghi: “Cải biến người khác”.
Vương tử nghĩ thầm: “Thay đổi thế giới không bằng cải biến người khác. Mình cần dùng những ý tưởng tốt đẹp giáo hóa khiến họ trở nên tốt hơn. Thế là anh cứ như vậy mà làm”.
Nhưng mà thay đổi người khác lại không bằng thay đổi chính mình, trí tuệ cổ nhân không ngừng thức tỉnh vị vương giả kia.
Cuối cùng, sau vài năm, cánh cửa thứ ba đã xuất hiện trước mặt vị Vương tử. Nội dung trên cửa ghi: “Thay đổi chính mình”.
Thấy điều này, vương tử rất tán thành. Anh nói: “Bản thân đã rất nỗ lực, nhưng chỉ dừng lại ở nhìn vào thế giới của người khác, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn bản thân trở nên tốt hơn hay trở nên hoàn thiện hơn”. Thế là, anh cứ theo như gợi ý mà làm.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng Vương tử cũng gặp được vị Tôn giả đang đợi mình. Anh cung kính nói: “Sư phụ, con đã đi qua ba cánh cửa trên con đường sinh mệnh, và con đã hiểu kỹ điều gợi ý được viết trên đó. Bây giờ, con hiểu rằng thà thay đổi con người còn hơn là thay đổi thế giới. Nhưng mà, thay vì thay đổi người khác, tốt hơn hết là thay đổi bản thân mình trước”.
Tôn giả nghe xong khẽ mỉm cười, nói: “Có lẽ bây giờ con nên trở về đi và nhớ kỹ những gì ghi trên các cánh cửa đó”.
Lúc này, vị Vương tử có chút ngạc nhiên tự hỏi, lẽ nào trên đường tới đây con còn chưa thấy rõ sao? Nhưng anh vẫn làm đúng theo lời Tôn giả nói và đi trở lại.
Từ xa, Vương giả nhìn thấy cửa thứ ba, nhưng lúc này lại không thấy giống trước nữa. Từ hướng trở về mà nhìn, trên cánh cửa viết: “Chấp nhận chính mình”.
Bây giờ vương tử mới hiểu, trong quá trình thay đổi bản thân, anh luôn có một cảm giác lo lắng tâm tình bất an dằn vặt. Anh luôn tự trách và khổ não. Bởi vì lúc trước anh thấy được những khuyết điểm và thiếu sót của mình, cho nên bản thân chỉ tập trung nhìn vào những điểm chưa làm được mà quên mất sở trường của mình. Vì vậy, gợi ý ở cánh cửa thứ 3 trên đường trở về đã giúp anh học được cách chấp nhận bản thân.
Vương tử lại tiếp tục đi trở về, anh thấy cánh cửa thứ 2, trên đó viết ‘Chấp nhận người khác’. Lúc này anh mới nhận ra vì sao mà bản thân luôn có tâm khinh thường người khác. Bởi vì, anh đã không thể chấp nhận việc mọi người có điểm khác biệt với mình. Anh luôn không muốn lý giải cũng như thông cảm với những khó xử của họ. Từ lúc này anh bắt đầu học cách khoan dung với người khác nhiều hơn.
Vương tử lại tiếp tục bước trở về. Cuối cùng anh đã thấy được cánh cửa thứ nhất, trên đó viết ‘Chấp nhận thế giới’. Lúc này anh chợt bừng ngộ. Giờ thì anh đã hiểu ra, vì sao trước đây khi nỗ lực thay đổi thế giới, anh luôn gặp thất bại, tai sao bản thân lại rơi vào trạng thái uể oải bất lực. Bởi vì lúc trước anh đã không chấp nhận rằng, thế giới có những việc mà con người không thể làm, nhưng anh lại đi ép buộc, khống chế người khác để không chế thế giới này, trong khi đó lại bỏ qua những việc mình có thể làm tốt hơn. Vì vậy, anh bắt đầu học cách bao dung thế giới bằng một trái tim rộng lớn.
Lúc này, Tôn giả đã đợi sẵn ở đó, và ông nói với vị Vương tử: “Vất vả rồi! Giờ con đã hiểu được tường hòa an ổn rồi chứ, và đây là câu trả lời cho cuộc sống mà con mong muốn”.
San San.