Người xưa tin tưởng rằng con người là có số mệnh, trên đầu ba thước có Thần linh, mỗi người đến thế gian đều có thiên mệnh, họ cũng không vì điều này mà đối đãi với cuộc sống sinh hoạt một cách tiêu cực. Câu chuyện dưới đây cho chúng ta thấy được thái độ sống của cổ nhân.
Ở Thai Châu Chiết Giang có một người tên là Ứng Thượng Thư đã đến tuổi trung niên, ông thường vào ngôi nhà trong núi đọc sách. Ban đêm thường có đủ các loại quỷ tụ tập cùng một chỗ và phát ra tiếng gào thét khiến người kinh hãi, tuy nhiên Ứng công lại không thấy sợ hãi chút nào.
Một đêm nọ, Ứng công nghe thấy một con quỷ nói: “Có một vị phu nhân mà người chồng đi ra ngoài mãi không thấy trở về, bố mẹ chồng cho rằng con trai mình đã qua đời, vì thế liền ép cô tái giá. Tuy nhiên vị phu nhân này không chịu, ngày mai trời tối sẽ đến chỗ này thắt cổ tự tử, như vậy là ta đã tìm được người thay thế rồi”.
Ứng Thượng Thư nghe được lời con quỷ này nói, trong nội tâm cảm thấy rất không đành lòng, ông liền âm thầm đem ruộng đất của mình bán đi và thu được 4 lượng bạc, sau đó viết một bức thư kèm theo số bạc gửi đến cho vị phu nhân kia.
Bố mẹ chồng đọc lá thư phát hiện thấy nét bút không hề giống với chữ của con trai nên trong lòng có chút nghi ngờ. Tuy vậy họ lại nói: “Thư có thể là giả nhưng số bạc này là thật, con trai nhất định là vẫn đang bình an vô sự”. Vì vậy vị phu nhân này không cần phải tái giá nữa. Về sau chồng cô quả nhiên trở về, hai vợ chồng lại có thể cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường như lúc trước.
Hôm sau Ứng công lại nghe thấy con quỷ này nói: “Ta vốn có thể tìm được người thế thân, vậy mà vị tú tài bất đắc dĩ này đã phá hủy mất chuyện tốt của ta”.
Con quỷ bên cạnh nói: “Nhưng sao ngươi không hại ông ấy?”
Con quỷ kia nói: “Thượng đế vì thấy người này có tấm lòng rất thiện lương, lại làm được việc tích đại âm đức, cho nên đã phái ông ta làm Âm đức Thượng Thư, tôi sao có thể làm hại ông ta được?”
Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện của hai con quỷ, Ứng công càng nỗ lực hơn, phấn chấn hướng thượng, làm việc thiện mỗi ngày, công đức cũng vì thế mà mỗi ngày thêm đủ đầy. Mỗi khi gặp phải tình trạng mùa màng thất bát, ông đều quyên lương thực để trợ giúp mọi người, tận sức cứu giúp người thân trong hoạn nạn, gặp phải việc không như ý thì liền nhìn vào bản thân tự trách mình, bình thản tiếp nhận. Cũng bởi Ứng công chân thành tu đức mà phần nhiều con cháu ông đều làm quan công thành danh toại.
Trong truyện có ghi lại rằng Ứng Thượng Thư đã đọc thuộc lòng kinh điển Nho gia, một thân chính khí, gặp được sự tình đều là dùng tâm thái tích cực hướng thiện để đối nhân xử thế. Khi gặp phải chuyện không như ý, ông không phàn nàn nghịch cảnh, không oán trời trách đất, mà là quay lại phản tỉnh bản thân, tự trách mình, tiếp nhận một cách bình thản. Nhìn từ góc độ văn hóa truyền thống, đây đều là hành động tích đức, cho nên không chỉ chính ông ấy đắc được phúc báo, mà bởi vì tích đức sâu dày nên con cháu đời sau cũng được hưởng phúc ấm.
Một người tin vào số mệnh, họ sẽ biết rõ thiện ác hữu báo là thiên lý, tin rằng trên đầu 3 thước có thần linh, dù có bí mật đến đâu cũng không thể gạt được Thần cách đầu 3 thước, chuyện tốt chuyện xấu đều được ghi vào sổ sách, khi dương thọ đã hết thì sẽ đến địa ngục để kết toán nghiệp chướng, như vậy mà người này sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân cẩn trọng xem xét lời nói và việc làm của chính mình. Ở trong gia đình, người này sẽ cố gắng là người chồng hoặc người vợ tốt có ân có nghĩa. Ở đơn vị công tác thì họ cố gắng trở thành một nhân viên tốt, làm việc cẩn trọng, chuyên chú với trách nhiệm của mình. Ở xã hội, họ cố gắng trợ giúp người khác, nghiêm khắc tuân thủ pháp luật, trở thành công dân tốt… Ở mọi nơi mọi lúc, người này đều dùng quy phạm đạo đức ước thúc bản thân, cố gắng làm người tốt, không làm người xấu.
Cho nên, tín mệnh không chỉ giúp người xưa có thái độ sống tích cực mà còn giúp họ thêm hướng thiện, tích nhiều phúc đức hơn nữa…
San San.