Khi đi xuyên qua bức tường bê tông cốt thép thứ ba, bậc thầy yoga không thể thành công: đầu của ông đã xuyên qua được bức tường, nhưng hai chân của bậc thầy yoga này mỗi chân ở một bên tường, toàn bộ cơ thể của ông đã hòa làm một với bê tông cốt thép và bị kẹt ở bên trong bức tường bê tông, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời...
Giới tu luyện chân chính xưa nay nhìn nhận rằng, người tu luyện có thể tu xuất công năng đặc dị. Tuy nhiên, chỉ có chú trọng vào tu luyện tâm tính, tâm niệm thuần chính, công năng mới có thể triển hiện và phát huy tác dụng, bởi lẽ công năng vốn dĩ không phải dùng để phô bày!
Ấn Độ là một đất nước thần bí, nơi đây có rất nhiều hiện tượng mà khoa học ngày nay không thể giải thích được. Viện nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên Ấn Độ tại Kolkata đã cho xây dựng 3 bức tường bê tông cốt thép, và mời một bậc thầy yoga 69 tuổi tên là Kshari Laval được xem là ‘thánh nhân của Ấn Độ giáo’ tới biểu diễn năng lực bay một đoạn ngắn và thuật xuyên tường của mình trước mặt một nhóm nhà khoa học và phóng viên thời sự…
Vì để quay lại toàn bộ quá trình xuyên tường, các kỹ thuật viên của Viện khoa học đều ở bên ngoài tường, ở bên trong mỗi bức tường và mật thất đều có lắp đặt camera tốc độ cao tiên tiến nhất. Trước khi biểu diễn đi xuyên qua tường, vị ‘thánh nhân’ này ngồi ở vị trí cách bức tường 10 mét, đầu tiên ông tọa thiền nhập định, tiếp đó bắt đầu phát huy công năng để khiến bản thân rơi vào trong một trạng thái thôi miên, rồi thi triển thuật xuyên tường.
Khi đi xuyên qua hai bức tường bê tông cốt thép thì không xảy ra bất cứ vấn đề gì cả, nhưng đến khi xuyên qua bức tường thứ ba, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bậc thầy yoga không thể thành công đi xuyên qua tường, nhưng ông cũng không bị đập vào bức tường mà văng ngược trở lại, đầu của ông đã xuyên qua được bức tường, nhưng hai chân của bậc thầy yoga này mỗi chân ở một bên tường, toàn bộ cơ thể của ông đã hòa làm một với bê tông cốt thép, bị kẹt ở bên trong bức tường bê tông. Cơ thể của ông không phải tồn tại độc lập bên trong xi măng và cát, mà là hoàn toàn dung hòa với cát và xi măng.
Có 200 nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu và phóng viên tại hiện trường, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, xảy ra tai nạn ngay tại hiện trường nhưng họ lại không thể làm được gì cả. Tiến sĩ Gaya, một nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên nói rằng: “Chúng tôi đã thử trao đổi với ông ấy, nhưng ông ấy không thể nói chuyện, chúng tôi cho rằng phân tử của ông ấy đã dung hòa với phân tử bê tông cốt thép bên trong bức tường, nếu thật sự là như vậy, ông ấy đã cứng như đá và mất đi tính mạng rồi!”.
Các nhà khoa học của Ấn Độ khi đó vô cùng kinh hoàng, họ đã kiểm tra đi kiểm tra lại toàn bộ đoạn ghi hình từ máy quay, chỉ nhìn thấy một cột ánh sáng nằm ngang rất rõ ràng, ngoài ra không có gì nữa cả. Sau đó họ lại mời mấy vị cao nhân tu luyện đến để phân tích nguyên nhân xuyên tường thất bại, kết luận đưa ra chính là khi xuyên qua bức tường thứ ba, có thể bởi vì công lực của bậc thầy yoga bị giảm xuống, sau đó xuất định (ra khỏi trạng thái định), cho nên dẫn đến cuộc thử nghiệm bị thất bại và mất mạng.
Vị thánh nhân này vẫn bị mắc kẹt trong bức tường, lúc đầu, có người canh gác bảo vệ 24/24 để tránh có người đến chạm vào phần mặt và chân bị lộ ra bên ngoài tường. Khi đó có người đề nghị phá vỡ bức tường để cứu ông ra ngoài, nhưng các nhà khoa học đều nhất trí cho rằng làm như vậy sẽ hại chết vị thánh nhân đó, tiến sĩ Gaya nói: “Đây là một bi kịch cực kỳ tráng lệ. Sự an ủi duy nhất của chúng ta là trước khi đồng ý xuyên tường ông ấy biết rõ mình đang làm gì, đây không phải là trò chơi ảo thuật”.
Cơ thể của bậc thầy yoga đó đến nay vẫn “khảm” ở bên trong bức tường bê tông nọ, bức tường bê tông có đầu và chân của bậc thầy yoga Kshari Laval vẫn còn được lưu giữ cho đến ngày nay, để cho mọi người đến tham quan và tỏ lòng thành kính.
Trong “Liêu trai chí dị” của nhà Thanh kể rằng, Vương Thất trong huyện nọ là dòng dõi nhà quan, từ nhỏ đã ngưỡng mộ Tiên đạo, anh ta nghe nói rằng ở trên Lao Sơn có rất nhiều Tiên nhân, liền mang theo hành lý đi đến đó tìm kiếm. Vương Thất leo lên một đỉnh núi, gặp một đạo quán rất yên tĩnh, lại thấy một đạo sĩ ngồi trên bồ đoàn, tóc trắng áo rũ, thần thái ung dung. Vương Thất đi đến hành lễ và nói chuyện vị đạo sĩ này, ngôn từ của vị đạo sĩ rất huyền diệu. Vương Thất xin nhận ông ta làm sư phụ, đạo sĩ nói: “Sợ rằng cậu yếu đuối lười biếng, không chịu được cực khổ”. Vương Thất nói: “Tôi chịu được cực khổ”. Vị đạo sĩ này có rất nhiều đệ tử, buổi tối bọn họ quay về, Vương Thất gặp mặt và hành lễ với từng người, sau đó ở lại trong đạo quán.
Sáng sớm hôm sau, đạo sĩ gọi Vương Thất đến, đưa cho anh ta một cây rìu, kêu anh ta cùng mọi người đi đốn củi. Vương Thất làm theo lời dạy bảo của sư phụ một cách cẩn thận. Cứ như vậy mà trôi qua hơn một tháng, trên tay và chân của Vương Thất đều có vài vết chai, Vương Thất cảm thấy không thể chịu khổ thêm nữa, bắt đầu có suy nghĩ muốn quay trở về nhà.
Vào một buổi tối nọ, khi Vương Thất đi đốn củi trở về, nhìn thấy có hai vị khách đang ngồi uống rượu với sư phụ mình. Trời tối rồi mà vẫn chưa thắp nến. Thế là đạo sĩ cắt một tờ giấy thành hình mặt trăng, dán lên trên tường, ngay lập tức ánh sáng hiện lên tràn ngập căn phòng. Các đệ tử nghe nói liền chạy qua đó xem. Một vị khách nói: “Một đêm tuyệt đẹp như vậy, làm sao có thể một mình tận hưởng chứ?” Nói xong liền lấy rượu trên bàn chia cho mọi người cùng uống, và còn mời mọi người uống thỏa thích đến say mới thôi. Vương Thất nghĩ thầm: Có bảy tám người, chỉ có một bình rượu làm sao có thể chia đủ được chứ? Thế là mỗi người chạy đi tìm một cái ly cho riêng mình, tranh giành uống trước, mọi người đều sợ hết rượu… nhưng kỳ lạ thay, bình rượu được cả đám đệ tử truyền qua truyền lại rót uống mấy vòng mà không thấy rượu trong bình bị vơi đi chút nào. Trong lòng Vương Thất cảm thấy rất kỳ lạ.
Một vị khách khác lại nói: “Được ngài ban ánh trăng rọi sáng, nhưng mà để ngài uống rượu như vậy thì quá nhàm chán rồi, tại sao không gọi Hằng Nga đến?” Nói xong liền ném chiếc đũa trong tay vào trong mặt trăng giấy dán trên tường. Sau đó một mỹ nhân từ bên trong mặt trăng bước ra, lúc đầu không quá một thước, bước xuống đất liền cao bằng một người bình thường. Mỹ nhân này eo thon cổ dài, múa điệu múa Hằng Nga vô cùng uyển chuyển, giọng hát trong trẻo, vang vọng như tiếng sáo. Mỹ nhân hát xong liền nhảy lên trên bàn, trong lúc mọi người đang kinh ngạc, thì mỹ nhân lại biến thành một chiếc đũa. Ba vị cao nhân cười lớn. Một vị khách nói: “Tối nay vui nhất, nhưng sắp không uống nổi nữa rồi, tại sao không dời bàn tiệc vào trong cung trăng để tiếp tục?” Thế là ba người di chuyển bàn tiệc, từ từ đi vào bên trong mặt trăng.
Mọi người nhìn thấy ba vị cao nhân ngồi bên trong mặt trăng vui vẻ uống rượu, có thể nhìn thấy rất rõ râu tóc của từng người, giống như bóng người trong gương vậy. Một lúc sau mặt trăng đó dần dần tối lại, mọi người thắp nến lên, chỉ nhìn thấy một mình đạo sĩ đang ngồi trong phòng, không còn nhìn thấy hai vị khách đó nữa. Trên bàn vẫn còn thức ăn và rượu, tờ giấy đó vẫn dán ở trên bức tường. Đạo sĩ hỏi: “Uống đủ chưa hả?”, mọi người nói: “Đủ rồi”. Đạo sĩ nói: “Uống đủ rồi, thì mau đi nghỉ ngơi đi, đừng làm lỡ việc đốn củi vào ngày mai”, sau đó mọi người đi ra ngoài. Vương Thất mừng thầm trong lòng, ý nghĩ muốn quay trở về nhà cũng biến mất.
Lại một tháng trôi qua, Vương Thất cảm thấy cuộc sống trên núi vô cùng khổ cực, mà đạo sĩ lại không truyền thụ đạo thuật gì cho mình cả. Vương Thất không thể tiếp tục chịu đựng nữa, bèn chạy đi từ biệt đạo sĩ, anh ta nói: “Đệ tử ở nơi xa mấy trăm dặm đi đến đây để theo Tiên sư học tập, dù không thể trường sinh, nhưng cũng mong có chút thu hoạch, có thể an ủi được tâm cầu Đạo này của đệ tử. Bây giờ đã mấy tháng trôi qua, chẳng qua cũng chỉ là sớm tối đi đốn củi mà thôi. Đệ tử ở nhà chưa từng chịu qua khổ cực như vậy”. Đạo sĩ mỉm cười nói rằng: “Từ đầu ta đã nói con không chịu được cực khổ, quả nhiên là vậy. Vậy ngày mai ta sẽ tiên con xuống núi”.
Vương Thất nói: “Đệ tử vất vả đã nhiều ngày, hy vọng sư phụ truyền thụ chút ít kỹ năng, để con không uổng công chuyến đi này”. Đạo sĩ nói: “Con muốn học cái gì?”, Vương Thất nói: “Luôn thấy sư phụ đi lại, vách tường không thể cản trở, hy vọng có thể học được thuật này là đủ rồi”. Đạo sĩ mỉm cười đồng ý.
Thế là đạo sĩ truyền thụ khẩu quyết cho Vương Thất, yêu cầu Vương Thất đọc khẩu quyết, sau khi đọc xong, đạo sĩ nói với Vương Thất: “Vào trong!”, Vương Thất đứng trước bức tường mà không dám đi vào. Đạo sĩ lại nói: “Cúi đầu đi vào mau, đừng có nhìn lại!” Vương Thất đến gần bức tường mấy bước, miệng đọc khẩu quyết, chạy nhanh vào trong, cảm giác trống trải như không có vật gì, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là đã ở bên ngoài tường rồi. Đạo sĩ lại căn dặn Vương Thất rằng: “Tâm niệm nhất định phải trong sáng, nếu không pháp thuật không linh nghiệm”, sau đó còn tặng lộ phí để Vương Thất quay về nhà.
Vương Thất quay trở về nhà, tự khoe khoang rằng mình đã gặp được Thần tiên, dù là bức tường vững chắc cũng không thể ngăn được anh ta. Người vợ của Vương Thất không tin. Thế là Vương Thất làm như lúc đầu, miệng đọc khẩu quyết, bước ra xa bức tường vài thước, chạy nhanh lao vào, đầu đụng phải bức tường, đột nhiên ngã xuống. Người vợ vội chạy đến đỡ anh ta lên, thấy trên trán Vương Thất sưng lên một cục to bằng quả trứng gà. Người vợ không nhịn được mà bật cười! Vương Thất cảm thấy rất thất vọng, xấu hổ và tức giận.
(Ghi chú của người biên tập: Vương Thất khởi tâm tự mãn và hiển thị, tâm niệm như vậy không còn trong sáng như yêu cầu của Đạo sĩ nữa rồi, thế nên pháp thuật mất linh nghiệm. Điều này có chút tương đồng với việc bậc thầy Yoga Ấn Độ khi xuyên qua bức tường thứ ba, vì công lực giảm xuống, ra khỏi trạng thái định, cho nên dẫn đến cuộc thử nghiệm bị thất bại và mất mạng).
Châu Yến biên dịch.