Ngôi chùa Kỳ Viên vừa mới tiếp nhận một cậu bé lang thang cỡ chưa đầy mười tuổi, mặt mũi sáng sủa, nhanh nhẹn hoạt bát. Sau khi được cho đi tắm gội và xuống tóc, cậu liền trở thành một chú tiểu gọn gàng...
Sư phụ trong chùa vừa chăm sóc ăn uống cho cậu vừa dạy chú tiểu mới nhập môn này một chút kiến thức cơ bản để trở thành tăng nhân. Trong quá trình này ông thấy cậu tiếp nhận kiến thức rất nhanh nên đã bắt đầu dạy cậu tập viết và đọc kinh sách.
Lúc này, vị sư phụ mới phát hiện ra điểm yếu của cậu trò nhỏ này là: nóng nảy, háo danh, tự cao tự đại và tự mãn. Khi vừa học được một vài chữ, chú tiểu đã lấy bút lông viết và vẽ khắp sân. Vừa mới lĩnh hội được một ý nào đó liền vội chạy đi khoe khoang với sư phụ và các tăng lữ khác. Điều buồn cười hơn nữa chính là, sư phụ vừa mới khích lệ cổ vũ một vài câu, cậu liền đứng trước mặt các tăng lữ khác ba hoa khoác lác, thậm chí còn tự coi mình có bản sự hơn tất cả mọi người, cho mình giỏi nhất và không ai có thể so bì được.
Để thay đổi hành vi và phong cách xấu của cậu, vị sư phụ đã nghĩ ra một biện pháp rất hay điểm hóa giúp cậu trò nhỏ tỉnh ngộ.
Một hôm, sư phụ đưa cho chú tiểu một chậu hoa dạ hương chớm nở để chăm sóc. Ông cũng nhắc nhở cậu chú ý đến thời gian hoa nở.
Sáng sớm hôm sau, không đợi sư phụ hỏi đến, chú tiểu đã vô cùng mừng rỡ ôm chậu hoa đến tìm sư phụ, vừa đi vừa gọi lớn,...
Trước mặt sư phụ, cậu lớn tiếng nói: “Thưa sư phụ, chậu hoa này quá kỳ diệu. Hoa nở vào buổi tối, hương thơm ngát lan tỏa tứ phương, đẹp không tả nổi. Thế nhưng, mới đến sáng sớm, nó lại cụp trở về như cũ và ngưng tỏa hương thơm ngát…”
Sư phụ lúc này mới nhẹ nhàng hỏi: “Khi chậu hoa nở vào ban đêm, nó đã đến làm phiền con rồi sao?”
Chú tiểu bẽn lẽn đáp: “Dạ, không”.
“Ồ, hóa ra là như vậy”. Sư phụ mỉm cười, nói: “Sư phụ còn tưởng lúc bông hoa nở đẹp nhất, nó đã đi khoe ầm ỹ lên rồi cơ”.
Sau khi nghe sư phụ nói vậy, chú tiểu không khỏi ngây người đỏ mặt, nói: “Đệ tử xin nghe lời giáo huấn của sư phụ. Đệ tử nhất định sẽ thay đổi những lỗi lầm trước đây của mình!”
San San.