Hồng phúc dễ hưởng, thanh phúc khó có. Thanh phúc là phúc trân quý nhất, cũng là phúc khó được hưởng nhất.
Làm người luôn có một số sự tình khiến chúng ta vô tình mà nhìn rõ người, nhìn thấu tim.
Luôn có những khoảnh khắc khiến chúng ta đột nhiên hiểu rõ một số lý lẽ sự tình, hiểu được cảm ân, hiểu được ‘thanh phúc’.
Ca múa mỹ nữ, chơi chó đua ngựa, vung tiền như đất, sơn hào hải vị, tài sản triệu đô, vợ hiền con hiếu, con đàn cháu đống…. đó là hồng phúc.
Hồng phúc dẫu nhiều hơn nữa cũng khó tiêu trừ phiền não, tuy nhất thời vui sướng nhưng lại như đổ dầu lên lửa, chẳng thể giải trừ được nỗi mệt nhọc tử sinh, sao có thể có được thân tâm thanh tịnh?
Xuân có trăm hoa, thu có trăng,
Hạ về gió mát, tuyết đông giăng.
Ví lòng thanh thản không lo nghĩ,
Ấy buổi êm đềm chốn thế gian.
Đó là thanh phúc.
Chim ngàn bay đi hết,
Muôn lối chẳng người qua.
Áo tơi nón lá thuyền không,
Một mình câu cả dòng sông tuyết hàn.
Đó là thanh phúc.
Chim ngủ cá chẳng động
Trăng sáng sông đêm khuya.
Ngoài thân đều vô sự,
Trong thuyền chỉ có đàn.
Đó là thanh phúc.
Có hẹn chưa tới quá nửa đêm,
Nhàn gõ quân cờ rụng hoa đèn.
Đó là thanh phúc.
Có rượu không có bạn,
Một mình chuốc dưới hoa.
Cất chén mời trăng sáng,
Mình với bóng là ba.
Đó là thanh phúc.
Một mình trong khóm trúc
Gảy đàn rồi hát chơi
Rừng sâu không kẻ biết
Trăng sáng chiếu lên người.
Đó là thanh phúc.
Đài nam tĩnh tọa một lò hương
Lặng lẽ suốt ngày niệm lự không
Chẳng phải dứt tâm trừ vọng tưởng
Chỉ vì không việc đáng đo lường.
Đó là thanh phúc.
Không tạo tác, vô vi, vô niệm, vô trú, làm một người an nhàn vô sự, đó chính là thanh phúc.
Thanh phúc là thời gian một người tận hưởng ở một mình.
Thanh phúc là một người hưởng thụ cái tịch mịch, nhưng điều mà con người khó chịu đựng nhất chính là cô độc.
Một người ở một mình một nơi, không ai trò chuyện, trong lòng sẽ bí bách khó chịu, buồn tới mức sợ hãi, những suy nghĩ tạp niệm rối tung, vọng tưởng nổi lên bất tận.
Trằn trọc băn khoăn, trăn trở suy nghĩ, không có internet, cũng chẳng có ti-vi, không điện thoại, cũng chẳng sóng di động. Cảm giác như sắp phát điên…
Chúng ta lúc nào cũng muốn chút gì đó, muốn làm cái gì đó, hoặc muốn có được điều gì đó, nếu không sẽ cảm thấy sốt ruột lo lắng bất an.
Nhưng chúng ta chưa phát hiện ra, chính vào lúc chúng ta ở một mình thì mới thực sự có thể ngộ được rất nhiều đạo lý, mới thực sự khiến trí tuệ nội tâm hiển hiện ra.
Không còn những việc nhỏ mọn phiền toái trong cuộc sống níu kéo, buông bỏ những trói buộc của tình cảm, cũng không cần phải mưu kế sinh nhai, lòng không vướng bận. Có thể một mình tận hưởng cái cô độc, thì đó mới xứng gọi là hưởng thanh phúc.
Trang Tử nói: “Yên tĩnh điềm đạm tịch mịch vô vi là cái gốc của vạn vật. Mặt trời lên thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, tiêu diêu giữa trời đất mà tâm ý tự tại tự đắc”.
Thực sự làm được vô sự trong tâm, vô tâm trước sự việc, tự tại dung dung, tùy duyên theo mệnh, đó là cảnh giới nhân sinh chí cao.
Hiện thế yên ổn, tháng ngày êm đềm, hưởng thanh phúc, đó là hưởng thụ cao cấp nhất của đời người. Người có thể hưởng thụ thanh phúc đều là cao nhân.
Nam Phương.