Người xưa rất tin vào phong thủy, cho nên mới có câu: “Phúc địa người ở”, nói cách khác, nơi người có phúc ở sẽ trở thành phúc địa.
Con người khi còn sống, nếu có thể làm được dưỡng tâm thật tốt, giỏi kiểm soát cái miệng của mình, đi thành con đường riêng thì vinh hoa phú quý không mời cũng tới.
Người xưa nói: “Nhân chi sơ, tính bản thiện”. Thiện lương là món quà mà Thần ban cho con người, ai biết yêu thương thì sẽ được thương yêu, phúc lành sẽ tự đến. Làm việc thiện không cầu phúc báo, bản thân thiện lương chính là phúc báo rồi, người hiền lành thì cuộc sống của họ sẽ ngập tràn ấm áp và vui vẻ. Người làm ác cũng đã tự mình chuốc lấy ác báo rồi, bởi vì ác tâm của người đó sẽ vĩnh viễn lạnh như băng, không được nếm trải sự ấm áp từ con tim của mình thì chính là đang chịu bi ai thống khổ.
Một người có thể không giàu có, không nổi tiếng nhưng không thể đánh mất sự thiện lương. Bởi vì nếu mất đi thứ này chẳng khác nào đánh mất nền tảng căn bản để làm người. Hãy gieo tấm lòng nhân ái để cuộc sống này cảm thụ được vẻ đẹp và hạnh phúc.
Tất cả khoan dung đều là đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì người khác mà suy nghĩ và hiểu được những khó khăn của họ. Bởi vì hiểu được nên mới từ bi. Nội tâm liền ôn nhu đối đãi và tha thứ cho sai lầm và thiếu sót của người khác.
Người không hiểu được lòng khoan dung sẽ đánh mất sự tôn trọng từ người khác. Người khoan dung một cách mù quáng sẽ đánh mất sự tôn nghiêm của bản thân.
Khiêm tốn là cảnh giới nhãn quan, ở đó người biết khiêm tốn sẽ thấy được núi bao cao, nước sâu mấy trượng. Cho nên, người khiêm tốn sẽ không bởi vì đạt được thành tựu nhỏ bé mà vội ngông cuồng khoe khoang.
Hơn nữa, khiêm tốn còn là một loại lực lượng. Tấm lòng khiêm tốn giống như cỏ vậy, không quan tâm đến sự cười nhạo của thế giới bên ngoài, cũng không để ý tới châm biếm của thế gian, âm thầm tích lũy sức mạnh của chính mình.
Lời nói chân thực, biết chọn thời điểm và từ ngữ đúng mực mới có thể khiến bản thân thu hút.
Mọi người sống trên đời đều quan tâm đến thể diện. Nếu khiến người mất hết ‘mặt mũi’ thì cũng chính là làm tổn thương trái tim họ.
Người sống có mặt, cây sống có vỏ. Đánh người chớ đánh vào mặt, mắng người cũng chớ vạch khuyết điểm. Nếu bạn khiến người khác mất mặt thì cũng sẽ có người khiến bạn phải mất hết thể diện.
Trước mặt người què không chê bai đôi chân họ. Trước mặt người béo chớ mỉa mai họ mập mạp, chớ nói về xấu xí trước mặt ‘Đông Thi’.
Thêm bạn bè là thêm một con đường. Sở dĩ muốn kiềm chế cái miệng của mình là để có thể kết thiện duyên, làm một người tốt. Có như vậy thì cuộc sống của bạn mới ngày càng rộng mở.
Ở nước Triệu có một phương sĩ thích nói dối. Ông khoe khoang rằng bản thân từng gặp qua Phục Hy, Nữ Oa, Thần Nông, Xi Vưu, Thương Hiệt, Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, Mục Thiên Tử, Dao Trì Thánh Mẫu… và ông đã sống mấy nghìn năm rồi.
Một ngày nọ, Triệu vương ngã ngựa nên bị thương nặng. Thầy thuốc nói rằng ông cần uống máu của người có nghìn năm tuổi thọ mới có thể trị hết. Thế là Triệu vương liền hạ lệnh lấy máu của vị phương sĩ kia.
Quá sợ hãi, phương sĩ vội thanh minh rằng những lời bản thân đã nói là khoác lác. Vì thế Triệu vương liền định cho ông ta tội bất trung, không đáng tin và cuối cùng đã hạ lệnh giết ông.
Thực tế có rất nhiều người vì không có việc gì làm nên thích khoe khoang. Họ làm như không thổi phồng lên thì mọi người không biết bản lĩnh của họ.
Thế nhưng một ngày có người tin đó là thật, vậy thì người đó sẽ phải trả giá rất lớn. Cho nên, vạn lần không nên chẳng biết nặng nhẹ mà buông lời khoe khoang khoác lác.
Ếch trong ao kêu mỗi ngày khiến miệng lưỡi đều khô nhưng chẳng được ai chú ý.
Thế nhưng gà trống chỉ gáy hai ba lần vào lúc bình minh lại thu hút mọi người chú ý. Bởi vì mọi người nghe thấy tiếng gà gáy thì biết rằng trời gần sáng rồi.
Trong cuộc sống, kiến giải sâu sắc sẽ được người chú ý hoan nghênh, còn hời hợt nói suông chắc chắn sẽ chiêu mời chán ghét.
Thực tiễn đã chứng minh, lời nói chân thực, biết chọn thời điểm và từ ngữ đúng mực mới có thể khiến bản thân thu hút được sự chú ý của mọi người.
Nếu con người đi quá nhiều đường tắt thì họ sẽ đánh mất khả năng leo núi.
Nhân sinh đương nhiên có đường tắt, không tốn nhiều công sức, chỉ bỏ ra một chút nỗ lực là có thể khiến con người bước nhanh tới hạnh phúc. Tuy nhiên, nếu một người đi đường tắt quá nhiều sẽ đánh mất khả năng leo núi.
Trên thế giới này, đường gập ghềnh thì nhiều mà đường thẳng thì ít. Đường tắt thực sự có thể đi lại càng ít hơn.
Khi chúng ta quen với việc bước đi trên con đường gập ghềnh, thi thoảng đi đường tắt mới có thể thông suốt. Thế nhưng khi quen với đi đường tắt thì gặp phải đường gồ ghề miệng sẽ kêu than không ngớt, đi không nổi nữa.
Nhà cao nổi lên từ đất bằng, sóng lớn nổi lên từ đáy biển, cuộc đời cần một chút tích lũy.
Chớ vì việc thiện nhỏ mà không làm, chớ bởi việc ác nhỏ mà làm.
Người xưa nói: “Theo thiện thì lên, theo ác thì xuống. Hướng thiện rất khó mà làm ác lại quá dễ dàng”.
Tất cả mọi người sống trên đời không phải đều là kẻ ngốc. Bạn đối đãi với người khác như thế nào thì họ cũng đối đãi lại với bạn như thế. Có lúc vì muốn lợi cho bản thân, bạn tìm mọi cách để đạt được nhưng đến cuối cùng lại chính là đang hủy đi nhân cách của mình.
Trong cuộc đời của chúng ta không có bữa ăn nào miễn phí cả. Bánh từ trên trời rơi xuống cũng không nhất định đáp xuống chỗ bạn.
Đằng sau tất cả những lợi ích nhỏ đều ẩn chứa một cái giá phải trả rất lớn. Hãy luôn nhớ rằng không phải mọi điều tốt đẹp đều sẽ đến với bạn. Không lợi dụng là một loại giáo dưỡng.
Chiếm tiện nghi nhỏ lại chính là hành vi đánh mất lòng tin của mọi người. Đôi khi hãy nhường người một bước, trong tâm ai cũng có lòng trắc ẩn, theo thời gian, mọi người sẽ tôn trọng thái độ làm người của bạn.
Chịu khổ là phúc, không lợi dụng cũng là một loại trí tuệ.
San San.