Có câu nói rất hay như thế này: Vàng bạc châu báu, mấy thứ đó không cần phải nói ra, càng không cần lấy chúng ra hiển thị. Điều thực sự đáng để tự hào là đức hạnh của bạn, đặc biệt là sự chăm chỉ của bạn.
Danh lợi tiền tài, mấy thứ đó không quan trọng, vì suy cho cùng chúng chỉ là mây khói thoảng qua. Vận mệnh của bạn mới là thứ đáng để bạn thật sự tự hào.
Thứ mà vận mệnh con người có thể dựa vào: một là phúc đức, hai là sự chăm chỉ, ba là thời vận. Một người nếu có được ba điểm này, thì vận mệnh trong đời này của anh ta cũng không đến nỗi nào.
Ngược lại, nếu một người không có đức hạnh, cũng chẳng siêng năng, thì dù thời vận có tốt đến đâu cũng vô dụng. Ông trời sở dĩ khiến bạn “không được như ý”, chính là để nhắc nhở bạn rằng nếu bạn không làm tốt bổn phận của mình, thế thì cuối cùng bạn sẽ lỡ mất cơ hội.
Dù là người bình thường hay người giàu có cũng vậy, phúc phận thật sự không phải là “tiền tài”. Tiền tài chỉ là thứ công cụ mà con người thế gian dùng để đo lường các giá trị của vật chất mà thôi, nó vốn là thứ khi sinh không mang theo đến, khi chết cũng không mang theo đi.
Nếu một người mệnh tốt, thì trên thân tự nhiên sẽ mang theo khí chất cao quý. Người mệnh tốt thật sự chưa chắc đã có tiền, nhưng một đời họ đều cao quý không thể tả.
Một đời này, không mong cầu điều cao nhất, cũng không mong cầu cái thấp nhất, mà chỉ cầu “vừa đủ”. Có rất nhiều sự việc, có rất nhiều thành tựu mà chúng ta không cần phải quá vướng bận, chỉ cần “vừa đủ” là được rồi.
Ví như con trẻ tham gia kỳ thi, dù nó làm bài thi thế nào, đều vượt qua điểm chuẩn, hoặc vừa đủ để được nhận vào trường mà nó mong muốn. Đây chính là vận may của nó.
Ví như công nhân viên chức làm việc trong đơn vị, dù gặp chuyện xấu gì cũng đều tránh được, dù ở trong vòng xoáy “thị phi” họ vẫn an yên như lúc đầu, đây chính là vận may của anh ta.
Ví dụ, nếu bạn kiếm tiền nơi thương trường, nếu bạn có thể kiếm được một khoản tiền đủ để bạn có được một cuộc sống thoải mái, thì bạn nên biết ơn món quà mà số phận trao tặng. Cần phải biết rằng, vừa có thể kiếm được tiền, hơn nữa cảm xúc cũng không tệ, cuộc sống cũng tốt đẹp, cuộc đời mà được như vậy là đã quá may mắn rồi.
Rất nhiều người đều coi sự giàu sang là tiêu chuẩn duy nhất của “vận mệnh tốt”, kỳ thực không cần thiết phải như vậy. Đối với một người bình thường mà nói, mọi thứ đều tuân theo nguyên tắc “vừa đủ” là tốt rồi.
Chúng ta cần phải biết rằng, phàm mọi sự việc đều là “vật cực tất phản”, chỉ có “vừa đủ” mới có thể tồn tại lâu dài được.
Nhớ thời còn trẻ, chúng ta thường hay nghĩ rằng mình sẽ đi đây đi đó và thành tựu một phen sự nghiệp. Về sau, chúng ta cũng đã đi khắp đó đây, và bị cuộc sống vùi dập cho lên bờ xuống ruộng, khi đó mới dần dần sáng mắt ra.
Một người cần có trải nghiệm đi đây đi đó, nhưng đây vẫn không phải là mục đích cuối cùng. Mục đích làm người duy nhất của chúng ta trong cuộc sống chính là làm sao cho bản thân và gia đình sống có được cuộc sống an yên.
Chúng ta kiếm tiền, chẳng phải là vì để có được cuộc sống an yên về sau hay sao? Tất nhiên, nhiều người đều cảm thấy rằng an yên là không tốt, cho rằng sống một cuộc sống như vậy thật không có ý nghĩa gì. Quan niệm như vậy sẽ hoàn toàn thay đổi sau khi bạn đã bước qua tuổi 50.
20 năm trước, ông Quang và ông Hưng tốt nghiệp đại học, ông Quang chọn đi làm trong doanh nghiệp nhà nước với mức lương khiêm tốn, nhưng ngày tháng an yên và ổn định. Còn ông Hưng thì tỏ vẻ coi thường bạn mình, cho rằng ông không có chí tiến thủ.
Sau hơn 20 năm, cứ mỗi khi ông Hưng nhắc đến ông Quang thì trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ, cho rằng lối nghĩ của mình năm đó thật là buồn cười. Bởi vì ông đã ra sức làm việc trong nhiều năm, nhưng cứ lăn lộn mãi vẫn không thể ổn định được, trong khi đó ông Quang lại ung dung bình thản cả một đời.
Đời người vẫn nên là tỉnh ngộ sớm thì sẽ tốt hơn. Người bình thường chỉ cần được sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc, thì quả là điều may mắn không nói lên lời.
Dương Giáng tiên sinh từng nói, với những chuyện trước đây và những con người trước đây, thì hãy mỉm cười cho qua; với những chuyện hiện tại và những người hiện tại, hãy đối đãi hết lòng hết dạ là được; với những chuyện tương lai và những người tương lai, cứ tùy theo duyên phận là được.
Mọi thứ trong quá khứ đều đã sớm qua đi, dù chúng ta có vướng mắc đến đâu, chúng ta vẫn không thể thay đổi thực tế đã được định sẵn. Mọi việc trong tương lai vẫn chưa xảy ra, chúng ta dù có lo lắng đến đâu cũng chỉ là buồn lo vô cớ.
Trí tuệ chân chính của một người là sống tốt ở hiện tại, trân trọng mọi thứ đang có, không cưỡng cầu, không hy vọng xa vời, không tham lam, sống cuộc đời thanh tịnh, biết thỏa mãn với cuộc sống là được.
Nhà Phật có giảng: “Cái thuộc về mình thì trước sau cũng sẽ thuộc về mình, cái không phải của mình dù có tranh giành cũng uổng công”.
Tiền bạc hay những thứ gì đó, kỳ thực không phải là thứ chúng ta có thể quyết định được. Ai cũng muốn bản thân mình thật là giàu có, nhưng không phải ai cũng đều có thể đạt được điều mình mong muốn. Lẽ nào nói những người không giàu có kia thì nhất định là số khổ hay sao?
Cũng không nhất định là vậy, bởi không phải tất cả niềm vui trên đời đều được quyết định bởi đồng tiền. Người thu nhập thấp lương tháng chục triệu có niềm vui của lương tháng chục triệu, người thu nhập lương tháng trăm triệu có phiền não của lương tháng trăm triệu.
Người bình thường, nếu có thể thuận lợi vượt qua thiên tai nhân họa trước mắt, nếu có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình trong những chuỗi ngày bình thường và an yên, có thể vui sống sau khi nhìn rõ chân tướng của cuộc đời. Đây không phải là phúc khí lớn của con người sao?
Điều đáng buồn là, con người hiện nay đều đã đánh mất phương hướng, thành ra càng sống càng vướng bận nhiều, càng kiếm được nhiều tiền càng khến thể xác và tâm hồn trở nên mệt mỏi.
Trong cuộc đời còn lại, hãy làm một người biết hài lòng cuộc sống, trân quý cuộc sống và tận hưởng cuộc sống. Người biết đủ là người hạnh phúc, cuộc đời như vậy cũng là có phúc khí rồi.
Thanh Hoa.