Người thông minh nhờ tu dưỡng mà có được cái miệng phú quý. Miệng giống như chiếc ống đựng tiền, miệng phú quý thì phúc khí tự đến, lời nói như hoa thì phú quý cả đời.
Kết giao với người, quý ở chân thành. Dù tài ăn nói khéo léo thế nào đi nữa cũng không thể khiến người khác cảm động bằng tình cảm xuất tự đáy lòng. Nói chuyện chân thành thì đường đời càng đi càng rộng mở, càng tiến càng thuận lợi, càng bước càng thênh thang.
Người thông minh nhờ tu dưỡng mà có được cái miệng phú quý. Vì miệng giống như chiếc ống đựng tiền, miệng phú quý thì phúc khí tự đến, lời nói như hoa thì phú quý cả đời.
Cổ ngữ có câu: “Dao cắt dễ lành, lời ác khó tiêu”. Tục ngữ cũng có câu: “Phúc theo miệng vào, họa theo miệng ra”. Cái miệng tạo khẩu nghiệp rất nhanh, chỉ chốc lát là có thể đã đắc tội với rất nhiều người. Trên đường đời, kẻ đối địch càng ngày càng nhiều thì con đường càng ngày càng hẹp. Cho nên muốn tránh đối địch với người thì trước tiên cần phải tu khẩu, tích khẩu đức, lời không nên nói thì không nói, lời nên nói thì mới nói ra.
Muốn có mệnh phú quý thì cái miệng phải phú quý. Muốn gia đình có phúc khí thì cái miệng phải có phúc khí. Mà để làm được điều đó, thì trước tiên cần học cách nói chuyện sao cho đúng mực.
Từ xưa đến nay, người đưa nghệ thuật nói chuyện phát huy đến cực đỉnh chính là Quỷ Cốc Tử. Thuật du thuyết do ông khai sáng đã được Trương Nghi, Tô Tần, Bàng Quyên, Tôn Tẫn tung hoành các nước, khống chế cục diện thời Chiến Quốc.
Đặc biệt, thuật nói chuyện của ông gọi là “bãi hạp” (đóng mở), tức mở miệng và ngậm miệng. Đó là cần phải biết khi nào nên nói và khi nào không nên nói. Thuật này rất ảo diệu, khó có thể đắc được. Khó ở chỗ nào? Chính là ở chỗ phải biết khi nào thì cần mở miệng, khi nào thì nên ngậm miệng, khi mở miệng thì nói như thế nào, khi ngậm miệng thì ngậm như thế nào.
Quỷ Cốc Tử nói: “Muốn nói chuyện với người ta thì phải có tâm lý đồng cảm tương đồng, khiến người nghe đồng cảm, chấp nhận, sẵn lòng làm bạn”.
Có câu chuyện kể rằng, trước kia có vị tài xế taxi người da đen chở hai mẹ con người da trắng. Trên đường đi, đứa trẻ hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao màu da của chú lái xe không giống chúng ta?”. Người mẹ mỉm cười nói: “Vì Thượng Đế muốn thế giới đa sắc màu nên đã sáng tạo ra con người với những màu da khác nhau”.
Đến nơi, người lái xe taxi kiên quyết không nhận tiền, anh nói rằng: “Khi còn nhỏ tôi cũng hỏi mẹ tôi câu hỏi như thế này, mẹ tôi nói, chúng ta là người da đen, đã chú định thấp hơn người ta một bậc. Nếu đổi thành câu trả lời như của quý cô hôm nay, có lẽ tôi đã là một người khác rồi”.
Người ta vẫn nói: Miệng nói lời thiện thì tạo nghiệp thiện, tu thiện duyên. Tu dưỡng được một cái miệng phú quý, khi nói chuyện với tâm từ bi thì càng dễ dàng kết giao bằng hữu, gia đình cũng sẽ càng hòa ái, phúc khí sẽ tự nhiên đến.
Quỷ Cốc Tử nói: “Miệng dùng để ăn chứ không phải để nói, nói ắt phải có kỵ húy”.
Trong “Quỷ Cốc Tử – Mưu thiên”, Quỷ Cốc Tử đã nói về 5 điều kiêng kỵ phải chú ý khi giao tiếp: “Từ ngôn hữu ngũ: viết bệnh, viết oán, viết ưu, viết nộ, viết hỷ”, nghĩa là: Nói năng có 5 điều kiêng, đó là “bệnh” (lời chán nản), “oán” (lời oán hận), “ưu” (lời ưu sầu), “nộ” (lời giận dữ) và “hỷ” (lời đắc chí).
– Bệnh: nói chuyện ủ dột, thiếu sức sống, thiếu tinh thần, không có chí tiến thủ.
– Oán: thích oán trách, đầy năng lượng tiêu cực, không có chủ kiến, không chủ động giải quyết, tiêu cực bi quan.
– Ưu: đa sầu đa cảm, quá dư thừa tình cảm, chìm đắm trong thế giới bản thân, khiến người xung quanh không thể thích ứng được.
– Nộ: Tình cảm thiếu kiểm soát, vui mừng tức giận đều thể hiện ra nét mặt, nói năng bốc đồng.
– Hỷ: vênh vang đắc chí, ra vẻ bề trên, nói năng bừa bãi, dễ khiến người ta ghen ghét, vui quá hóa buồn.
Một người oán trách, kêu nghèo kể khổ, lời nói ra toàn năng lượng tiêu cực thì phúc khí trên người sẽ bị tiêu tán. Làm việc gì cũng không gắng sức, việc gì cũng tàm tạm là được rồi, đối nhân xử thế tiêu cực, kết quả họ càng ngày càng không hài lòng với cuộc sống.
Muốn gia đình hưng thịnh, muốn cuộc đời mỹ mãn thì phải học được ‘biết đủ’, miệng phải biết nói ‘hài lòng’. Muốn có được mệnh phú quý thì trước tiên phải tu dưỡng được cái miệng phú quý.
Trời cuồng thì có mưa, người cuồng thì có họa. Làm người hành xử chớ điên cuồng, phúc họa nhiều ít đều do tự mình tạo ra. Cần biết cách khống chế tình cảm của mình, trong bất kỳ tình huống gì cũng không nên nói những lời cuồng vọng.
Không hiểu nghệ thuật nói chuyện thì họa sẽ theo miệng mà ra, còn tu dưỡng được một cái miệng phú quý thì phúc sẽ theo miệng mà vào.
Trong “Quỷ Cốc Tử – Quyền thiên”, Quỷ Cốc Tử đã giảng các sách lược khác nhau khi nói chuyện với những người khác nhau:
– Nói chuyện với người trí tuệ thì phải dựa vào tầm nhìn rộng lớn.
– Nói chuyện với người giàu có thì phải từ trên tầm cao mà nói, cốt cách dáng vẻ cao nhã.
– Nói chuyện với người có thân phận địa vị thấp kém, họ luôn luôn nhạy cảm, cho nên phải khiêm tốn lễ độ, sẽ khiến họ cảm động, coi là bạn chí giao.
– Nói chuyện với người mắc lỗi lầm, nhất định phải khích lệ, phải cho họ có lòng tin, khuyến khích họ.
Đúng như Quỷ Cốc Tử nói: “Chớ đem điều họ không muốn mà áp đặt lên họ”.
Người biết nói chuyện không phải là người “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, mà là nội tâm chân thành, hiểu được cách đứng ở vị trí của người khác mà suy xét.
Ngoài “ba tấc lưỡi” ra, điều quan trọng hơn chính là họ đã biết cách đứng ở vị trí người khác suy xét vấn đề, xuất phát từ lợi ích của người khác mà nhìn nhận.
Giao kết với người, quý ở chân thành. Cho dù tài ăn nói có giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng tình cảm chân thực xúc động lòng người. Nói chuyện chân thành, đường đời càng đi càng rộng mở, càng tiến càng thuận lợi, càng bước càng thênh thang.
Nam Phương.