Duyên nợ nhân sinh là “oan oan tương báo, dĩ hận miên miên”, khiến cho kiếp người đầy rẫy những bi ai trắc trở. Nếu mỗi người có thể dùng yêu thương, bao dung và nhẫn nại để hoá giải ác duyên, thì có thể bớt đi biết bao tiếc nuối trong cuộc đời...
Lâm Lâm là một người rất chăm chỉ, làm quản lý trong một bộ phận nhỏ của công ty. Một ngày, cô tình cờ đọc bài báo nói về thôi miên nên rất hứng thú, cô tò mò muốn biết về kiếp trước của mình và duyên phận với người bạn trai hiện tại như thế nào.
Lâm Lâm kể rằng, cô quen bạn trai đã được 5, 6 năm rồi. Anh ấy rất ân cần và quan tâm tới cô, chỉ có điều cô thường nổi giận với anh một cách vô cớ. Tuy cô cảm nhận sâu sắc rằng sẽ không có ai yêu thương cô nhiều hơn người bạn trai hiện tại, nhưng không hiểu sao cô luôn có cảm giác bất lực trong tình yêu, dường như có một loại tiềm ý thức nào đó đang ẩn giấu trong tâm trí, đợi đến sau khi cô kết hôn mới bất ngờ bùng phát.
Ngay lần đầu tiên tiến hành thôi miên, Lâm Lâm có thể tiến nhập vào tiền kiếp của mình nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng gì, sang lần thứ hai mọi việc cũng diễn ra như vậy. Cảm giác thất bại khiến cô hoài nghi về tính chân thật của thuật thôi miên, và đã có lúc ý nghĩ bỏ cuộc bắt đầu nổi lên. Nhưng một phần trong cô vẫn muốn kiên trì tiếp tục. Đến lần thứ ba, sau khi tôi điều chỉnh cho tiềm ý thức của cô an định lại, thì cuối cùng cô cũng nhìn thấy. Tổng cộng Lâm Lâm đã trải qua 5 lần thôi miên và nhận được không ít thông tin giá trị, nhưng tại đây tôi sẽ chỉ đề cập đến những điều liên quan đến người bạn trai hiện tại.
Khi Lâm Lâm tiến nhập vào tiền kiếp, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là có rất nhiều căn phòng khác nhau. Cô là một bé gái hơn 10 tuổi và dường như vừa mới bị ai đó sát hại. Lúc này linh hồn của cô đang lơ lửng trên không, bay qua bay lại, lượn đi lượn lại. Khi bay đến cổng một từ đường, cô hiếu kỳ tiến vào bên trong, nhưng không có ai mà chỉ nhìn thấy rất nhiều kính màu. Vậy là cô lại bay ra, và cô chuyển hướng tiến về phía nhà mình.
Cô đáp xuống mái nhà, bên trong là một căn phòng rất tối, có một cô gái hơn 20 tuổi đang ôm một đứa bé. Cô nhận ra đứa bé ấy chính là cháu trai mình trong kiếp sống đó. Cô còn nhớ rằng trong nhà có mẹ, có anh trai và chị dâu, ý thức cho cô biết rằng mình đã chết nhưng cô vẫn muốn về thăm nhà thêm một lần…
Câu chuyện khá ly kỳ nhưng không rõ đầu đuôi ra sao, vậy nên tôi bèn đưa cô trở về giai đoạn phát sinh sự việc. Lúc này, cô thấy mình vừa bị một người đàn ông hám của ra tay giết hại, và người đàn ông đó không ai khác chính là bạn trai trong kiếp sống hiện tại của cô. Tuy chị dâu và mẹ cô vẫn chưa xuất hiện trong đời này, nhưng anh trai cô thì lại là một người đồng nghiệp trong công ty hiện tại.
Tôi lại tiếp tục đưa Lâm Lâm trở về một kiếp sống trước đó khi chưa phát sinh việc ân oán ấy. Lần này cô thấy mình là một trang nam tử, một võ tướng oai hùng, trên thân mang áo giáp và đang giao đấu với một người đàn ông. Chúng ta hãy tạm gọi vị võ tướng này bằng cái tên trong kiếp sống hiện tại của cô – Lâm Lâm. Võ công hai người gần như ngang sức ngang tài, nhưng sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng Lâm Lâm đã thắng, còn đối thủ thì phải tử trận. Câu chuyện này xảy ra vào khoảng thời gian nhà Đường. Và người đàn ông không may bị Lâm Lâm kết liễu ấy cũng chính là bạn trai hiện nay của cô. Đến đây, tôi nhận thấy ân oán của hai người quả thực không hề nhẹ chút nào.
Tiếp tục tiến sâu về một kiếp sống trước nữa, Lâm Lâm thấy mình là một thiếu nữ khoảng 19 tuổi trong trang phục thời xưa, đang chơi đùa trên tuyết cùng với một nhóm bạn. Giữa đám bạn là một thiếu nữ khá xinh đẹp, cô gái ấy và Lâm Lâm là hai người có dung mạo nổi trội nhất trong nhóm. Cô nhìn tiếp nữa thì thấy một ngày nọ, người bạn gái ấy và cô đứng cạnh nhau trên một cây cầu bắc qua sông, cả hai đang tranh luận rất gay gắt. Không ai chịu nhường ai, cuối cùng người bạn gái đó đã đẩy cô xuống cầu. Cô chới với giữa dòng nước xiết rồi bị nước cuốn đi, khi được mọi người vớt lên thì cô đã qua đời.
Người bạn gái từng đẩy cô xuống cầu ấy cũng chính là bạn trai trong kiếp sống hiện tại. Họ đã từng là hai cô gái xinh đẹp, từng là bạn bè của nhau, nhưng chỉ vì yêu cùng một chàng trai mà xảy ra xung đột, tranh tranh đấu đấu, cuối cùng gây ra oan nghiệp, liên tiếp trong nhiều đời vẫn không thể kết giải mối ác duyên. Cho đến tận đời này, ân ân oán oán ấy làm sao có thể kết thúc đây? Sau khi giúp cô tìm lại quá khứ, cuối cùng tôi đã để Lâm Lâm tự quyết định cho riêng mình. Tôi biết, tình cảm sâu nặng của người bạn trai dành cho cô, âu cũng là một cách để anh trả nợ cho mối nghiệp duyên xưa. Còn về phía Lâm Lâm, tôi tin cô có đủ dũng khí và lý trí để biết nên hoá giải mối thâm tình này như thế nào, để không còn là “oan oan tương báo, biết khi nào dừng” nữa.
Nhưng không phải ai cũng có may mắn tìm lại được tiền kiếp như Lâm Lâm. Vậy thì, đối với một người bình thường, trong một tình cảnh nào đó, liệu họ sẽ có đủ năng lực để thiện giải mối thâm thù như thế này hay không? Liệu đời này hai người còn làm tổn hại đến nhau nữa không? Tất nhiên vì con người sống giữa cõi mê, khi đối diện với những sự việc này họ sẽ khó có thể giải tỏa tâm lý của mình, nhiều nhiều ít ít cũng sẽ có những quyết định sai lầm, để rồi ai oán lại càng thêm ai oán, đời tiếp đời mà chẳng biết khi nào mới thôi.
Những người chúng ta gặp trong đời này đều là do nhân duyên các đời trước mà đưa đến.
Nhân vật thứ ba của chúng ta là Ngọc Hàm. Sau vụ tai nạn xe, cái chết của người anh trai đã để lại cho cô một nỗi bi ai khôn cùng. Trước đó khoảng một tháng, Ngọc Hàm từng mơ thấy mình bị tai nạn, nhưng không ngờ người ra đi lại là anh trai chứ không phải là cô. Và điều kỳ lạ là hiện trường vụ tai nạn lại hoàn toàn trùng khớp với những gì cô nhìn thấy trong giấc mơ.
Sau khi anh trai qua đời, Ngọc Hàm chủ động lo toan việc hậu sự. Khi mọi chuyện hoàn tất thì cũng là lúc cảm giác khủng khoảng tinh thần trong cô ngày một lớn dần lên. Và điều khó hiểu nhất là, mỗi khi đối diện với bạn trai, cô luôn có một cảm giác khó hiểu không thể giải thích được, cô cảm thấy cái chết của anh mình có liên quan tới người bạn trai ấy, vậy rốt cuộc là tại sao?
Tình cảnh cứ tiếp diễn như vậy đến nhiều tháng sau đó, khiến tinh thần của Ngọc Hàm hoàn toàn suy sụp. Tính cách cô cũng dần thay đổi, cô trở nên cáu gắt, nóng giận với mọi người một cách vô duyên vô cớ. Cô không tìm được ai để giải toả nỗi lòng, cuối cùng cô đã tìm đến tôi để thử vận may cho mình.
Đầu tiên Ngọc Hàm nhìn thấy một thiếu phụ mặc chiếc áo màu trắng. Đáng lẽ cô ta đã được hưởng một cuộc sống gia đình êm ấm, nhưng chẳng bao lâu sau khi kết hôn, cô bỗng phát hiện chồng mình không còn chung thuỷ nên buồn bã bỏ nhà ra đi. Trên đường, người thiếu phụ ấy không may bị một tên vô lại khống chế, hắn đưa cô đến một nơi hoang vắng định bụng sẽ giở trò đồi bại. Cô đã dùng toàn sức kháng cự đến mức ngã xuống đất, toàn thân thương tích, trong lòng vô cùng căm phẫn, cô bắt đầu nghĩ đến chuyện báo thù. Nhân lúc sơ hở, cô may mắn lấy được một thanh gỗ làm vũ khí phòng vệ rồi trốn thoát khỏi tên vô lại. Trong đêm tối người thiếu phụ gắng sức chạy thoát thân. Cô chạy mãi, chạy mãi, nhưng ở nơi tối tăm và hoang vu lạnh lẽo này cô đã bị lạc đường, cuối cùng lại bị tên vô lại đuổi kịp. Tới lúc này, dù sức tàn lực kiệt cô vẫn cương quyết chống cự, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay gã đàn ông đồi bại. Hắn dùng cây trâm đâm liên tiếp vào cô, rồi lại đẩy cô xuống dòng nước xiết
Con sông chảy xiết, người thiếu phụ bị cuốn trôi theo dòng nước. Cô quằn quại trong cái lạnh, cái buốt giá, và một cảm giác đau đớn thấu tới tận tim gan. Sau khi qua đời, linh hồn cô bay lên không trung, nhìn xuống thân xác của mình đang nằm úp mặt xuống nước mà trôi theo dòng sông vô định. Sự việc này xảy ra vào thời nhà Nguyên, cách nay hơn 750 năm rồi. Thời gian đằng đẵng như vậy, mà mối oán hận sâu nặng vẫn còn kéo dài tới tận ngày hôm nay. Bởi vì, tên vô lại đó chính là người bạn trai của cô hiện nay, còn người chồng bội bạc trước kia lại là người anh trai đã mất vì tai nạn, trong khi bản thân cô không phải ai khác chính là người thiếu phụ bất hạnh đó.
Trong kiếp sống khác, Ngọc Hàm nhìn thấy người thợ săn đang đuổi theo một con nai trong rừng. Người thợ săn phóng tên, mũi tên bắn trúng ngay đùi con nai khiến nó ngã gục xuống đất. Lúc ấy Ngọc Hàm cũng vừa đuổi theo kịp người thợ săn nọ, cô nhìn thấy con nai bị chảy máu rất nhiều nhưng vẫn cố vùng vẫy, ánh mắt nó nhìn cô như muốn cầu xin sự giúp đỡ, van xin cô hãy cứu mạng nó. Nhưng dẫu cô có động lòng từ bi thì người thợ săn kia vẫn kiên quyết lạnh lùng không tha. Khi ông ta vung lên chiếc dao đồ tể, cô đã cố hết sức mình đứng ra ngăn cản, nhưng vẫn không thể chống đỡ lại. Đến khi cánh tay cô trở nên đau đớn vô cùng rồi bị hất văng ra, thì cũng là lúc con nai biết kiếp số của nó đã rơi vào tay người thợ săn kia rồi.
Trong giây phút cuối cùng, con nai nhìn cô đầy tuyệt vọng, hai hàng nước mắt chảy ra, những giọt lệ đầy ai oán như dấu chấm hết cho một sinh linh vô tội. Bản thân cô cũng đứng đó run rẩy, cô cảm nhận sâu sắc rằng con nai ấy chính là một người rất thân thiết với mình. Ngọc Hàm cho biết, sự việc này xảy ra cách đây hơn 1.000 năm rồi, địa điểm có lẽ là phía bắc Trung Quốc. Cô còn nói, ánh mắt của con nai đó giống hệt như ánh mắt của bạn trai cô hiện tại, còn người thợ săn kia chính là người anh trai mới qua đời.
Cũng trong lần thôi miên ấy, Ngọc Hàm còn nhìn thấy một kiếp sống khác, và cũng liên quan đến ân oán duyên nợ giữa ba người. Nhưng ở đây thứ lỗi cho tôi không kể lể dài dòng thêm nữa, thay vào đó tôi chỉ xin được đàm luận đôi lời về thứ gọi là “ái tình” trên thế gian này…
Quả thực, tình yêu là mối lương duyên không hề đơn giản. Giữa hai người phải tình sâu nghĩa nặng nhường nào, hoặc là oán hận thâm thù đến nhường nào, mới có thể kết thành mối nhân duyên trời định ấy. Con người ta sống trên đời, gặp được nhau là vì duyên, mà đến với nhau lại là vì nợ nghiệp. Ân ân oán oán, hận hận thù thù, biết bao món nợ tiền kiếp này, cuối cùng, lại phải dùng tình yêu cả một đời mà hoàn trả.
Nhiều người vẫn tự hỏi: Tôi rất tốt với anh ấy hay cô ấy, mà vì sao vẫn không được báo đáp? Hoặc tôi yêu anh ấy hay cô ấy nhiều như vậy, mà vì sao lại bị đối xử bạc bẽo phũ phàng thế này? Rất có thể đó là bởi nợ nghiệp giữa hai người quá sâu dày, nên mới phải dành cho họ tình yêu thương mà vẫn nhận về mình nỗi oán thán. Khi ấy, nếu bạn có thể nhẫn nhịn điều mà bạn cho là “bất công”, và dùng yêu thương và yêu thương nhiều hơn nữa để bù đắp, thì rất có thể, món nợ ai oán sẽ nhanh chóng được kết giải giữa hai người. Ngược lại, nếu bạn cho đó là “bất công” mà cố chấp đòi tìm lại lẽ công bình cho mình, thì rất có thể, oán thù lại xoay vòng, nghiệp nợ lại càng thêm nợ nghiệp không biết khi nào dừng...
Minh Vũ biên dịch.