Điều mắt thấy chưa chắc đã đúng, tai nghe cũng không nhất định là chân thực; tốt xấu xuất tự một niệm, phúc họa cũng từ đó mà sinh ra.
Dưới đây là 3 câu chuyện khiến người đọc có những góc nhìn khác về quan niệm tốt xấu, phúc họa đời người.
Hai người đàn ông, một người có thị lực vô cùng tốt, một người bị cận nặng, chẳng may cùng bị rơi xuống nước. Trong con sông rộng lớn, họ ra sức vùng vẫy khiến sức lực dần cạn kiệt.
Đúng lúc tưởng chừng như vô vọng, đột nhiên người có thị lực tốt nhìn thấy phía trước có một chiếc thuyền nhỏ đang di chuyển hướng dần về phía họ, người bị cận nặng cũng nhìn thấy lờ mờ. Cả hai vui mừng khôn xiết, cố lấy hết sức bình sinh, nỗ lực bơi về phía thuyền nhỏ.
Khi bơi gần tới nơi, người có thị lực tốt đột nhiên dừng lại bởi anh đã thấy rõ đó không phải thuyền nhỏ nào cả, mà chỉ là một khúc gỗ mục nát trôi nổi giữa dòng.
Vậy nhưng người cận thị lại không hề hay biết điều đó, anh vẫn ra sức, miệt mài bơi lên. Cuối cùng anh cũng bơi đến chỗ ‘thuyền nhỏ’, rồi phát hiện ra ‘chiếc thuyền nhỏ’ này căn bản không phải là thuyền gì cả, tuy vậy lúc ấy anh lại cách bờ không xa…
Khi người bị cận bơi được vào bờ, thì người có thị lực tốt đã bị chìm dần xuống nước, mặt sông lại phẳng lặng yên ả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người bị cận thị vì mắt nhìn không rõ mà may mắn thoát nạn, có một cuộc sống mới. Còn người có thị lực tốt vì tin vào điều đôi mắt nhìn được mà cứ vậy kết thúc sinh mệnh của bản thân.
Tại một bệnh viện nọ có 2 bệnh nhân bị ung thư. Một lần nọ, một người vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bác sĩ, nói rằng cả 2 người họ chỉ còn sống được không quá 3 tháng.
Người còn lại bị lãng tai, cho dù có đứng trước mặt nói trực tiếp thì anh cũng nghe không rõ chứ đừng nói đến việc nghe được nội dung cuộc nói chuyện từ đằng xa của bác sĩ.
Người có thính lực bình thường kia, sau khi nghe được lời của bác sĩ, tâm tình bị ảnh hưởng, 2 tháng sau thì bệnh tình trở nặng rồi qua đời.
Vậy nhưng điều lạ là người bệnh bị lãng tai kia chẳng những đã sống hơn 3 tháng, mà hiện đã hơn 2 năm trôi qua, anh vẫn sống rất khỏe mạnh.
Robert và Steve lần lượt là tổng giám đốc của 2 công ty có quy mô ngang nhau.
Robert là người giỏi tính toán, có tầm nhìn xa và rộng hơn người, anh vì thế đã sớm dự đoán được việc đến năm 2008 nước Mỹ sẽ rơi vào khủng hoảng tài chính.
Theo phân tích của anh, thời điểm trên nước Mỹ sẽ có 30% doanh nghiệp phải đóng cửa, và với công ty nhỏ như hiện nay của anh, chắc chắn không thể thoát khỏi cảnh phá sản.
Từ đó, Robert quyết định giải thể công ty sớm, trước khi đợt khủng hoảng trên xảy ra, vì chí ít còn có thể giữ lại cho các công nhân viên được chút tiền sinh hoạt, tránh để đến thời điểm trên sẽ rơi vào cảnh nợ nần chồng chất.
Về phần Steve, anh không giỏi tính toán, thậm chí người khác còn cảm thấy anh có phần ngốc nghếch.
Với suy nghĩ ngây ngô của mình, Steve cho rằng tương lai là điều vĩnh viễn không thể dự đoán được. Vậy nên dù có người nào đem bản kế hoạch hoàn hảo nhất thế giới đến đặt trước mặt Steve, anh cũng sẽ không tin tưởng, bởi đối với anh thì tương lai vẫn chưa thật sự đến.
Và cũng vì thế mà Steve cảm thấy công ty chỉ cần có thể tồn tại một ngày, thì nỗ lực chống đỡ thêm một ngày. Kết quả là kỳ tích đã xảy ra, công ty của Steve đã vượt qua cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu một cách đầy ngoạn mục.
Cuối cùng người giỏi tính toán lại đem công ty giải thể, mà người bị cho là ngốc nghếch lại giúp công ty ngày càng đi lên.
Đời người vạn vạn sự, là phúc hay họa chẳng thể đoán trước được, chỉ có thể dùng tâm thiện lương đối đãi với mọi việc thì cuối cùng mới không ân hận.
Nhiệt Bạch.