Trong chúng ta, hẳn ai cũng có những khái niệm về hạnh phúc: một gia đình hạnh phúc, một gia sản đủ đầy, một người thân tri kỷ… Dù hạnh phúc đối với mỗi người có khác nhau, nhưng là điều ai cũng theo đuổi, mong cầu.
Tôi có biết một người bạn rất giàu có, anh ta có nhiều đất đai trị giá hàng tỉ đồng. Dù giàu có là vậy nhưng anh lại không có thời gian dành cho gia đình nhỏ của mình, có khi đến mấy tháng trời anh ấy chưa thể ngồi ăn cơm cùng với vợ con. Vậy rốt cuộc hạnh phúc lớn nhất trong cuộc này của bạn là gì? Có nhiều tài sản nhiều tỉ đồng, hay có một gia đình hạnh phúc?
Khái niệm về hạnh phúc đôi khi khác nhau rất nhiều, với anh hạnh phúc là tình yêu viên mãn, nhưng với tôi hạnh phúc có lẽ đó là sự nghiệp thành công. Và như một cái vòng quay của bánh xe, từ lúc khởi động cho đến khi tăng tốc, con người ngày càng cuốn theo những thứ mà mình đam mê, đôi khi vì theo đuổi đam mê mà quên mất chính mình.
Tôi đã từng có ước mơ mình có thể thành lập một công ty đạt tiêu chuẩn quốc tế. Và tôi đã gặp được một người có cùng chí hướng, chúng tôi phối hợp rất tốt trong kinh doanh, và công ty chúng tôi cũng phát triển như diều gặp gió. Quả đúng như người ta thường nói: “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa”.
Mọi thứ tưởng chừng như đang sắp chạm tới đỉnh cao, ước mơ chỉ còn một khoảng cách rất gần, nhưng một ngày sếp yêu cầu tôi cần phải hy sinh nhiều hơn nữa, cố gắng nhiều hơn nữa, thậm chí có thể phải rời khỏi gia đình của mình, đến ở nhà của công ty để tập trung tốt nhất cho công việc.
Thành công là có thật, khi người ta quyết tâm xây dựng thì điều đó không khó. Nhưng nếu phải đánh đổi cả gia đình để có được sự thành công thì đó là điều chúng ta cần phải suy xét trước sau.
Tôi sinh ra ở quê, trưởng thành và xây dựng gia đình ở Hà Nội, được gia đình nhà chồng hết mực yêu thương, nếu như để thành công mà tôi phải đánh đổi giờ phút hạnh phúc đầm ấm bên gia đình của mình, tôi thật sự không mong muốn chút nào.
Thế gian bộn bề khiến người ta có cảm giác như rộng lớn nhưng tôi luôn tâm niệm rằng mình làm gì ông Trời đều biết, tôi không thể làm gì trái với thiên đạo.
Ngày lấy chồng, từ một cô gái quê mùa tôi bỗng dưng trở thành nàng dâu đất Hà thành, lọt vào một gia phong đầm ấm, trở thành công chúa trong mắt cả nhà, từng miếng ăn, từng giấc ngủ đều được mẹ chồng quan tâm chăm sóc, những đứa con của tôi ra đời đều được ông bà hết mực yêu thương…Vậy mà tôi đã làm gì để hồi đáp lại sự yêu thương nồng ấm ấy.
Lần đầu tôi đi làm về muộn, chồng vẫn đợi tôi về mới ăn cơm, lần thứ hai rồi lần ba cũng vẫn vậy. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Vì để triển khai công việc được tốt, sếp mong muốn bộ phận quản lý có thể phó xuất hơn, chúng tôi phải họp sau giờ làm, những buổi họp triền miên không hết, tôi lại về muộn hơn cả bữa cơm chiều, có những đêm tôi về gia đình đều đã ngủ yên. Chồng tôi vẫn lặng lẽ không nói một lời nào, âm thầm bao dung tôi.
Mọi khoảnh khắc tái hiện, tôi nhận ra rằng lâu lắm rồi mình không đưa các con đi chơi, không có những buổi nói chuyện dài bên gia đình, tôi biết mình đã có nhiều điều không đúng ở đây.
Tôi đã gặp sếp để nói rằng tôi không thể đáp ứng được nguyện vọng lớn hơn của công ty. Tôi còn có gia đình, tôi yêu thương và trân quý những người thân của mình, tôi biết là họ cần tôi và tôi cũng mong muốn được bên cạnh họ mỗi ngày.
Để đạt được vị trí thành công trong công ty thì áp lực sẽ ngày một nhiều hơn, điều đó lại khiến tôi không thể tập trung làm tốt công tác chuyên môn của mình như trước đây. Tôi chia sẻ với chồng mình về khó khăn này, anh ấy nói: “May mà em còn có thể quay đầu, em hãy chọn một công việc khác phù hợp để có thời gian bên gia đình, các con không thể thiếu em, đừng để cái được chẳng bõ cho cái mất”.
Tôi dành thời gian đọc những bài viết về vai trò của người phụ nữ trong gia đình. Những bài viết về “Hữu đức tự nhiên hương” đã giúp tôi hiểu những yêu cầu cụ thể đối với việc bồi dưỡng nữ đức theo văn hóa truyền thống, bao gồm “tu thân”, “phụng sự chồng”, “dạy con”, “hiếu thân, hòa thích”. Những bài viết đã giúp tôi tìm về những giáo huấn lễ nghĩa truyền thống và chuẩn mực chính thống.
Sau khi trầm tĩnh suy xét trước sau, tôi quyết định xin nghỉ việc ở công ty và chọn cho mình một công việc phù hợp hơn để có thời gian ở cạnh các con. Bởi vì yêu cầu của sếp khiến tôi hiểu rằng mình không thể có cả hai, tôi chỉ có thể lựa chọn hoặc sự nghiệp hoặc gia đình. Khi tôi có thời gian bên gia đình của mình nhiều hơn, sau mỗi bữa tối, tôi có thể cùng các con học tập và chia sẻ. Tôi thấy hạnh phúc thật giản đơn, vậy mà tôi suýt đánh mất vai trò này.
Có một ai đó đã nói rằng: “Tôi học được cách tìm thấy hạnh phúc bằng cách hạn chế những ham muốn của mình hơn là cố hết sức để thỏa mãn chúng”. Đôi khi chúng ta đam mê công việc, chúng ta cống hiến hết mình, chúng ta cảm thấy thỏa mãn vì đã đạt được điều mình mong muốn. Nhưng sự thỏa mãn đó đã khiến chúng ta phải đánh đổi rất nhiều điều.
Suy cho cùng, sự thanh thản trong tâm hồn là giá trị của hạnh phúc mà con người đều mong cầu. Ngày tháng thoi đưa, đời người ngoảnh lại cũng chỉ thấy bộn bề bể dâu, bao nỗi nhọc nhằn, oan trái. Thanh thản chính là thứ khó kiếm nhất trong đời, người thanh thản thì tâm rộng mở, tâm rộng mở thì cõi lòng tràn ngập độ lượng, dung chứa được cả đất trời, thản đãng, chẳng gợn bụi trần ai.
Người giàu có chưa chắc đã thanh thản, kẻ thông minh không hẳn được hưởng phúc lâu dài. Có thể nhiều người cho rằng từ chối thành công là một điều ngốc nghếch, nhưng ở đời dại khờ một chút cũng có sao, miễn là vẫn ung dung, khoan khoái hưởng thái bình, miễn là vẫn giữ được cái gốc thiện lương, thì trăm năm này chính là chẳng sống phí hoài.
Con người sống trên đời, ai cũng đều kiếm tìm và chờ đợi hạnh phúc. Nhưng hạnh với mỗi người sẽ có một định nghĩa khác nhau. Hạnh phúc không phải khi chúng ta có được bao nhiêu, mà ở tâm chúng ta biết nhường nào là đủ.
Gia Viên.