Biển cả nếu cứ luôn vì tâm tình nhân thế mà thay đổi thì sẽ không rộng lớn dường ấy, gương nếu vì người mà kích động thì cũng không sáng được như vậy...
Trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, chúng ta phải đối diện với muôn vàn cám dỗ, tâm tình luôn nhảy nhót như thỏ, khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi. Nếu như vì truy cầu tài phú, danh lợi, mà cảm thấy mỏi mệt, vậy thì chúng ta sẽ cảm thấy cuộc sống không còn thú vị nữa. Cuộc sống chất lượng cao không dựa vào của cải vật chất mà đến từ nội tâm phong phú và bạn hoàn toàn có thể chạm tới điều này nhờ 3 chữ ‘không’ dưới đây:
“Tuân Tử” từng nói: “Quân tử dịch vật, tiểu nhân dịch vu vật”, ý tứ là người quân tử có thể khống chế được truy cầu vật chất của bản thân, còn kẻ tiểu nhân sẽ bị vật chất xoay trái xoay phải.
Dục vọng sẽ khiến một người không ngừng truy cầu những thứ bên ngoài, không quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt, không để mắt đến bản thân, đến cuối cùng khi dục vọng không đạt được cũng sẽ hủy đi chính mình.
Vậy nên chỉ khi khống chế được dục vọng của bản thân, chúng ta mới có thể kiểm soát tốt cuộc sống của chính mình.
Việc theo đuổi công danh lợi lộc cũng giống như giữ bình hoa trên tay, khiến cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn. Chỉ khi không bị dục vọng điều khiển, chúng ta mới có thể tìm được con đường hạnh phúc của chính mình.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều sự việc không như ý, kẻ ngốc nghếch vì điều này mà sân hận, người thông minh sẽ biết đón nhận một cách bình yên.
Có một câu nói rất hay như thế này: “Nên duy trì trạng thái cân bằng và cảm xúc ổn định, đây cũng là con đường giúp chúng ta trường thọ”. Nếu lúc nào chúng ta cũng làm được việc chỉ quan tâm đến cuộc sống hiện tại, không lo lắng về tương lai, buông xuống buồn lo thì liệu còn có gì khiến cuộc sống của chúng ta không được như ý đây?
Không ai có thể làm được chu toàn mọi chuyện, cũng không ai là không bị người khác phàn nàn. Chúng ta không thể thay đổi được cách nhìn của người khác nhưng lại có thể lựa chọn cho mình cách đối mặt như thế nào.
Trong bài ‘Ức đắc nhị thập niên’, Thi nhân Hàn Sơn thời nhà Đường từng viết:
Hữu nhân lai mạ ngã,
Phân minh liễu liễu tri.
Tuy nhiên bất ứng đối,
Khước thị đắc tiện nghi.
Tạm dịch:
Có người đến chửi ta,
Ta biết rõ điều đó.
Tuy nhiên không cãi lại,
Vì thế được yên thân.
Triêu Khuẩn không biết Hối Sóc, Huệ Cô không biết Xuân Thu. Cho nên, nếu chúng ta quan tâm đến người khác nhìn mình như thế nào sẽ khiến bản thân thêm lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Tương truyền rằng, Tô Đông Pha thời nhà Tống, lúc đến nhậm chức tại Qua Châu – Giang Bắc, ông cùng thiền sư Phật Ấn, vị sư trụ trì chùa Kim Sơn, thường xuyên đàm thiền luận đạo.
Một hôm, ông cảm thấy tu thiền đắc ngộ, liền viết một bài thơ rồi phái thư đồng mang qua sông nhờ thiền sư Phật Ấn xem giúp. Thơ viết: “Kê thủ Thiên trung thiên; hào quang chiếu đại thiên; bát phong xuy bất động, đoan tọa tử kim liên”. Ý tứ là: Kính lạy Thiên trung thiên, hào quang chiếu đại thiên, tám gió thổi chẳng động, ngồi yên trên sen vàng.
Tám ngọn gió thổi mà vẫn không lay động, là chỉ cảnh giới tư tưởng rất cao. 8 ngọn gió ở đây chính là: lợi, suy, hủy, dự, xưng, ki, khổ, nhạc, 4 thuận 4 nghịch, 8 loại sự việc này đều không thể khiến tâm người tu luyện lay động.
Sau khi đọc thơ của Tô Đông Pha xong, thiền sư Phật Ấn liền lấy bút phê hai chữ, rồi bảo thư đồng mang về đưa cho Tô thí chủ.
Tô Đông Pha cho rằng, thiền sư nhất định sẽ khen ngợi cảnh giới tu thiền định của mình, vội vàng mở xem, trên thư chỉ thấy phê hai chữ: “Phóng thí!” (đánh rắm!) Ông không nhịn nổi việc mất thể diện liền đi thuyền sang sông tìm thiền sư để lý luận.
Con thuyền rất nhanh đưa Tô Đông Pha tới chùa Kim Sơn. Thiền sư Phật Ấn đã sớm đứng đợi Tô Đông Pha bên bờ sông rồi.
Tô Đông Pha vừa nhìn thấy vị thiền sư, liền tức giận nói: “Thiền sư! Chúng ta là đạo hữu tri kỷ, thơ là của tôi, tu hành cũng là của tôi, ngài không khen một câu thì thôi, sao lại đi mắng chửi?”
Vị thiền sư nhìn bạn một cách điềm nhiên như không có gì xảy ra, nói: “Tôi chửi mắng ngài cái gì cơ?”
Tô Đông Pha chỉ cho Thiền sư thấy hai từ “Phóng thí” được viết trên lá thư.
Vị thiền sư cười lớn và nói: “Ồ! ngài chẳng phải nói ‘8 ngọn gió thổi vẫn bất động” sao? Sao lại vì hai từ ‘Phóng thí’ mà vội vàng phải đi thuyền sang sông vậy?”
Nghe xong, Tô Đông Pha không khỏi cảm thấy thật hổ thẹn.
Đọc xong câu chuyện này, người viết không nhịn được cười.
Ngay cả Tô Thức, một người nổi tiếng là có lối sống khoáng đạt, tiêu dao thoát tục, vậy mà cũng có lúc để ý đến cách nhìn của người khác.
Biển cả nếu cứ luôn vì tâm tình nhân thế mà thay đổi thì sẽ không rộng lớn dường ấy, gương nếu vì người mà kích động thì cũng không sáng được như vậy...
Hiểu được không quan tâm đến cách nhìn của người khác, loại bỏ sự nghi kỵ trong lòng, mới có thể giúp hạnh phúc không bị che lấp và khiến cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Trên đường đời vốn luôn tồn tại không ít những thứ mê hoặc khảo nghiệm nhân tâm, nếu đã cầm lên được thì cũng nên buông xuống được.
Buông bỏ dục vọng, không quan tâm bám chấp vào cuộc sống sinh hoạt, tự nhiên mọi thứ ở thế gian sẽ trở nên không có hình dáng. Không lo nghĩ mới có thể đạt được trạng thái thoải mái. Không quan tâm đến cách nhìn của người khác mới có thể giúp cuộc sống tràn ngập niềm vui.
Chỉ khi hiểu và giữ được trạng thái “không” của bản thân ở mọi lúc mọi nơi thì chúng ta mới không quên tâm nguyện thuở ban đầu, giữ vững ý chí, nhanh chóng bước qua mọi hồng trần bể dâu nơi miền nhân thế.
San San.