Đời người chính là: Ngại chi lên thác xuống ghềnh, thuận theo Thiên lý phúc lành trời ban

Đời người chính là: Ngại chi lên thác xuống ghềnh, thuận theo Thiên lý phúc lành trời ban

Nếu như trong cuộc sống nhiều bộn bề lo toan của thế gian này, chúng ta có thể có được một trái tim bình thản, xem nhẹ được mất, xem nhẹ sống chết, để mỗi một ngày trôi qua đều vui vẻ hạnh phúc, để cuộc đời lúc nào cũng an nhiên tự tại...

Bất cứ chuyện gì cũng chỉ cần cố gắng hết sức là được, những thứ còn lại thì thuận theo tự nhiên... Như vậy có lẽ đời người sẽ có thêm rất nhiều sự thoải mái, những phiền não và mệt mỏi cũng không còn.

* Rất nhiều chuyện trong cuộc đời đều đã được số phận định sẵn từ trước

Những gì là của bạn thì sẽ mãi mãi còn đó, không cần phải tranh giành; nếu như không phải của bạn thì cuối cùng vẫn sẽ mất đi, cần gì phải tranh giành chứ? Những thứ định sẵn sẽ thuộc về bạn thì không ai có thể cướp đi, còn những thứ không thuộc về bạn, có miễn cưỡng níu giữ cũng không giữ được.

Được và mất của đời người, từ xưa đến nay luôn là sự sắp đặt của Ông trời.

Có được thì sẽ có mất, đây là quy luật hiển nhiên của cuộc đời.

Sự hợp tan trong cuộc đời này chỉ là vay và trả lẫn nhau mà thôi, có hợp thì sẽ có tan, tất cả đều là sự tác thành của số phận.

Bất luận cuộc đời của bạn như thế nào, chỉ cần có thể đi tốt con đường của mình thì sẽ không có lỗi lầm, làm tốt những việc mà mình nên làm thì sẽ không phải hối tiếc. Mọi chuyện chỉ cần cố gắng hết sức là được, những thứ khác cứ giao cho Ông trời quyết định đi.

* Xả được xả được, có xả thì có được; được mất được mất, có được thì có mất

Thế giới này kỳ diệu như vậy đó, chúng ta cần gì phải khổ sở theo đuổi một mục tiêu vốn dĩ không thuộc về bản thân mình?

Buông bỏ được thì mới có thể bước đi xa hơn! Có cái bỏ đi thì mới có cái để nhận lại. Một người không bằng lòng từ bỏ bất cứ thứ gì cả, đến cuối cùng ngược lại sẽ mất đi những thứ quý giá nhất mà bản thân vốn dĩ đang có.

Đời người chính là một quá trình tu hành, cái phải tu chính là lòng người. Một trái tim buông bỏ được rồi, thì sẽ không có gánh nặng nữa, một trái tim trở nên khoan dung, thì sẽ không còn oán hận. Đối mặt với những thứ được mất, những người rời đi, bất luận là tình cảm hay công danh lợi lộc, đến cuối cùng, tất cả cũng chỉ là vị khách qua đường trong cuộc đời chúng ta mà thôi.

Trong một kiếp người, mỗi chúng ta luôn kết nối duyên phận với người khác trong những lần gặp gỡ đến rồi đi, cảm nhận được tình người lạnh nhạt hay ấm áp trong sự được mất vô thường.

Trên đời này có rất nhiều chuyện, không phải chúng ta muốn tranh giành là có thể giành lấy, và cũng có rất nhiều chuyện không phải chúng ta muốn mong cầu là có thể cầu được.

* Sau khi đã cố gắng rồi, thuận theo tự nhiên mới là lựa chọn sáng suốt

Sau khi đã cố gắng rồi, thuận theo tự nhiên mới là lựa chọn sáng suốt. Sau khi đã thực hiện rồi, ngồi im chờ đợi cũng là cách làm tốt nhất!

Khi đã cố gắng hết sức để làm một việc gì đó, thì kết quả có ra sao cũng sẽ không hối hận. Đời người giống như một quán trọ, chúng ta đều là những người khách trọ trong đó, chỉ tạm thời nghỉ chân một đêm rồi sẽ xuất phát đi đến một nơi khác.

Tiền bạc giàu sang, sau khi chết đi không mang theo được; danh lợi phồn hoa, sau khi xuống dưới lòng đất thì không còn nữa. Vậy tại sao không nhân lúc còn sống trên đời mà sống những ngày tháng tốt đẹp, không tranh không cướp, đừng lúc nào cũng chỉ suy nghĩ lấy được những thứ của người khác, mà phải trân trọng những gì mình đang có.

Những thứ đã là của số phận thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ được, nếu đã không có trong số phận thì đừng nên cưỡng cầu.

Những thứ có được là do may mắn, những thứ không có được là do số phận. Không đắc ý thỏa mãn, không tiêu cực lười biếng! Nếu nhìn thoáng ra, mọi ân oán đều tan biến hết! Tâm thái luôn tốt đẹp thì cả đời đều tốt đẹp!

Con người sống trên đời rất khó để sống ‘hồ đồ’, một vấn đề tưởng chừng như đơn giản, nhưng có mấy người làm được chứ? Những con người tất bật chạy theo dục vọng, đang khao khát, đang theo đuổi, gió bụi phong sương, vất vả bận rộn cả đời người, đời người trôi qua bắt đầu già đi, nhưng vẫn là hai bàn tay trắng, chỉ giống như một giấc mơ. Người đời cười tôi quá điên dại, tôi cười người đời nhìn không thấu. Nhiều lúc hồ đồ ngây ngốc một chút sẽ tốt hơn, chịu thiệt lại là phúc, đời người khó nhất là được sống ‘hồ đồ’. Nắm giữ những thứ của hiện tại, cố gắng tu thân, những lúc cần hồ đồ thì nên hồ hồ, những lúc cần sáng suốt minh bạch thì sáng suốt minh bạch, cố gắng làm một người ‘hồ đồ’ vô cùng sáng suốt!

Châu Yến.

Tin bài liên quan