Đời người là một bản danh sách… Trên bản danh sách này, nếu chúng ta xem nhẹ được mất, thuận theo tự nhiên thì cuộc sống càng bội thu, càng có nhiều niềm vui.
Trong hành trình cuộc đời, chúng ta đều kiên trì truy cầu hạnh phúc, nhưng ‘được thì phải mất’. Được danh lợi, có khi sẽ mất sức khỏe và tình thân. Níu giữ tình cảm, có khi sẽ thất bại và phiền muộn đau khổ.
Cái bạn muốn, điều bạn không muốn… người tính toán chi ly quá thường là người thông minh vô cùng, nhưng đổi lại là nhận lấy vô số phiền não và khổ cực.
Con người có thể sống chân thực, nhưng không nên cứng nhắc quá.
Nhiều lúc, để có được hạnh phúc chân chính, chúng ta cần giữ được cái tâm nhẫn nại.
Cuộc sống luôn có lúc lên lúc xuống, không cần oán trách điều gì. Cho dù bạn có vui vẻ thế nào đi nữa thì cũng sẽ có phiền muộn ưu sầu. Cho dù bạn có đen đủi thế nào đi nữa thì cũng sẽ có vận may.
Đôi khi, có người vốn hạnh phúc nhưng lại xem ra rất phiền não; có người vốn phiền não nhưng lại xem ra rất hạnh phúc.
Người sống vô tư thì dễ hạnh phúc; người sống khăng khăng thì dễ phiền não.
Cuộc sống không thể khiến chúng ta lúc nào chỗ nào cũng hài lòng, nhưng chúng ta vẫn cần ánh nắng để sống tiếp.
Một đời người, những thứ đáng được yêu quý rất nhiều, không nên vì một điều không hài lòng mà nhụt chí nản lòng.
Người ta nói, hạnh phúc như uống nước, nóng hay lạnh thì tự mình biết.
Có người ngày ngày đều trên con đường truy cầu hạnh phúc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc tồn tại.
Có người biết thu lượm từng giọt từng chút ấm áp và cảm động, thì lại đồng hành cùng hạnh phúc.
Hết ngày này sang ngày khác, chúng ta đang đi trên đường đời, rất có thể ngày nào đó, trên con đường này sẽ xảy ra sự cố.
Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, từ khi hoa nở đến lúc hoa tàn, từ lúc hương hoa thơm ngát đến lúc hoa úa nhụy tàn hương tan. Bình thản hòa ái đón nhận mỗi lần được cuộc đời ban ân, đâu cần oán hận mình được nhiều hay ít.
Đời người là một quá trình thể nghiệm, chẳng ai có thể chiếm hữu mãi mãi
Đời người chính là dùng thời gian của một nửa cuộc đời để có được một số thứ, rồi lại dùng một nửa cuộc đời để mất đi từng thứ.
Nhưng bất luận là có được hay mất đi, chúng ta đều phải đón nhận. Do đó khi chúng ta thuận theo tự nhiên thì mới cảm thấy được hài lòng đủ đầy.
Rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ vĩnh biệt tất cả những gì mình đã có được. Tất cả những gì mình có, được như ý hay không, tất cả đều phải đích thân thể nghiệm.
Thản nhiên đối diện và trải nghiệm tất cả, bình thản đối đãi với được và mất, khiến nội tâm chúng ta vĩnh viễn chứa đầy ước mơ và hy vọng. Học cách cảm nhận và hài lòng, tuy nhỏ bé mà thiết thực, thế thì chúng ta có thể khiến mỗi ngày đều bội thu, mỗi ngày đều hạnh phúc.
Nam Phương.