“Chúng em tới trước mặt một người vừa trắng vừa mập có cái bụng rất to đang bị buộc trên cột thì vừa lúc đó có một tên ác quỷ với cái đầu dài và nhọn hoắt nhe răng đi tới tay cầm một con dao nhọn”.
Chú Ba tôi là một công nhân đã nghỉ hưu của cục đường sắt thành phố Giai Mộc Tư và đây là câu chuyện có thật mà bản thân chú từng trải qua.
Đó là mùa xuân năm 1942, năm đó chú Ba tôi vừa tròn 32 tuổi. Một ngày nọ, bỗng nhiên chú phát bệnh, lên cơn sốt cao, bị hôn mê bất tỉnh, gần như vô phương cứu chữa tới hơn 20 ngày. Gia đình tôi đã sẵn sàng chuẩn bị hậu sự. Thế nhưng một buổi sáng nọ, chú bỗng tỉnh lại.
Mọi người vì quá đỗi vui mừng nên cũng không để ý hay hỏi han nhiều, chỉ một lòng chăm sóc sao cho chú hoàn toàn hồi phục. Một ngày nọ cha tôi nói với chú: “Trong những ngày em bị hôn mê, ông cụ Phan thuê nhà chúng ta qua đời rồi”.
Chú nhìn cha tôi và nói: “Em sớm biết chuyện đó rồi”. Trong lòng hơi khó hiểu, cha hỏi lại chú: “Sao em lại biết chuyện đó?”. Chú buột miệng nói: “Khi người ta tới đưa ông ấy đi em cũng đi cùng mà”. Càng ngạc nhiên hơn, cha lại hỏi dồn: “Em đi bằng cách nào?”. Thấy cha tò mò và cố hỏi tới cùng, chú liền không nói gì nữa. Sau đó càng nghĩ cha càng thấy có điều bí ấn nên không ngừng dò hỏi. Biết không thể giấu cha tôi mãi, cuối cùng chú đành kể thật.
“Vào buổi tối em đổ bệnh là lúc em bị 2 tên quỷ âm sai đưa tới một nơi tên là Minh Phủ. Đó là một căn phòng không rộng lắm, bên trong có một cái bàn và có một vị quan sai đang ngồi. Trên bàn có một cuốn sổ rất lớn gọi là sổ sinh tử, trên tường có rất nhiều những mảnh giấy to nhỏ như tấm danh thiếp. Tất cả đều được lật chờ sẵn giống như đó là nơi quản lý hộ khẩu dưới âm gian.
Những quỷ âm sai ra ra vào vào đưa người tới đó đăng ký rồi lại đưa đi, trong phòng cứ tấp nập như vậy một hồi lâu thì chỉ còn mình em. Vị quan sai nói: “Đi đi, đưa anh ta đi xem đi”. Vị quan nói xong, hai quỷ âm sai liền đưa em đi qua một con đường âm u, tối tăm và ngồi vào trong một đống cỏ rồi dặn chỉ được nhìn phía trước nhưng không được nói gì.
Em nhìn theo hướng họ chỉ thì giật mình sợ hãi. Cách đó không xa có hai con chó to giống như là hai con nghé con đang nằm. Không lâu sau, thấy xuất hiện một người khôi ngô cao lớn, lông mày rậm, mắt to, có râu quai nón, tướng mạo trông rất dữ tợn, lại còn có một vết sẹo trên mặt ngông nghênh đi tới và hừ một tiếng.
Bỗng nhiên hai con chó nhảy lên xô ngã anh ta và không ngừng cắn xé. Người đó lăn lộn kêu la một hồi rồi bất động. Hai con chó tiến lại gần và ăn thịt anh ta rồi ngậm xương sọ tới một nơi cách đó không xa toàn là xương người đắp cao thành đống. Em sợ tới mức nhắm nghiền mắt.
Hai con chó lại quay lại chỗ cũ và liếm sạch những vệt máu trên đất rồi nằm tại đó. Một lát sau một người với khuôn mặt hiền từ, quần áo giản dị, tay cầm một lần tràng hạt đi tới. Lúc này trong lòng em như muốn nói điều gì đó mà không nói lên lời, toàn thân run rẩy tròn mắt xem điều gì sẽ xảy ra.
Chỉ nhìn thấy người đó càng đi tới gần thì dường như hai chú chó không động đậy như đã ngủ say. Em liền nghĩ có lẽ chúng no rồi. Nhưng khi người đó đi qua thì lại có một người rất béo nữa tới gần. Người này béo tới mức như bóng nhẫy dầu mỡ và khi tiến lại gần thì hai con chó lại nhảy lên đẩy ngã ông ta xuống rồi cắn xé…
Lúc này hai vị âm sai hỏi: “Có nhìn thấy rõ không?”. Em nói “Nhìn thấy rồi” và họ đưa em đi. Một lát sau có một mùi tanh và hôi thối xộc vào mũi em. Em đi vào nhìn thì hóa ra đó là một bể máu lẫn phân cùng nước tiểu rất lớn. Trong cái bể hỗn độn lờ mờ đó em nhìn thấy có rất nhiều người cả nam cả nữ, cả già cả trẻ, đầu người chìm nổi, hai tay vùng vẫy, chỉ cần mở miệng ra là những thứ kia sẽ trôi vào.
Vừa lúc này, viên cai ngục liền chỉ tay vào những người trong đó và nói: “Đó đều là những người ở thế gian đã làm các nghề như trộm cướp, kỹ nữ, buôn bán người, lừa đảo chiếm đoạt tài sản, bắt cóc tống tiền, vơ vét tài sản của người khác mở kỹ viện… Anh làm nghề gì?”. Em không dám nói gì sợ mình cũng bị đẩy vào đó.
Lúc này hai vị âm sai lại hỏi: “Có nhìn thấy rõ không?”, em vội vàng nói “Nhìn thấy rồi” và họ đưa em đi. Lại tới một nơi khác, ở phía trước có một đoàn người đang xếp hàng dài bị lột hết quần áo và đợi để trói vào một cái cột, những đám cỏ trên đất đầy một màu máu đỏ. Chúng em tới trước mặt một người vừa trắng vừa mập có cái bụng rất to đang bị buộc trên cột thì vừa lúc đó có một tên ác quỷ với cái đầu dài và nhọn hoắt nhe răng đi tới tay cầm một con dao nhọn.
Thấy chúng em tới quỷ sai vỗ vỗ vào bụng người này và nói: “Dạ dày của anh ta không được sạch sẽ cho lắm”. Nói xong liền dùng dao chọc vào bụng và kéo xuống dưới lôi tất cả nội tạng trong bụng ra, bên cạnh là mấy con chó mực lao vào tranh cướp nhau. Mặc dù ruột và dạ dày đã bị lôi ra nhưng phần trên vẫn nối liền với tim chưa có tách rời thân thể lại bị mấy con chó dày vò vô cùng đau đớn làm người đó ngất đi.
Tình cảnh đó vô cùng thê thảm làm em sợ tới mức nhắm nghiền mắt không nhìn tiếp. Qủy âm sai hỏi em: “Ngươi nhìn thấy rõ chưa, ngươi còn không tin nhân quả báo ứng nữa không, còn muốn làm thổ phỉ nữa không?” em vội vàng trả lời: ‘Dạ nhìn thấy rồi ạ, tôi không dám làm thổ phỉ nữa”.
Nói xong họ lại đưa em tới một nơi đầy những tiếng kêu thét vô cùng thảm thương. Một quỷ sai đầu trâu mặt ngựa đang dùng một cái móc câu sắt móc mồm và lôi cái lưỡi của một người ra. Sau đó dùng dao nhọn cắt đứt đầu lưỡi của người đó làm máu tươi bắn đỏ rực trước ngực. Nhưng như vậy chưa phải đã kết thúc, quỷ sai lại tiếp tục dùng mũi khoan sắt xuyên thủng hai má của người đó và dùng dây sắt móc treo lên cột.
Đến cảnh tượng đó quỷ âm sai quay sang nói với em: “Đây là quả báo cho những người không tin vào lời chân thật được dạy trong Phật Pháp lại còn phỉ báng Phật Pháp. Những người này sẽ không thoát khỏi sự trừng trị của luật nơi âm gian, nơi đây trừng phạt đúng người đúng tội, ai làm nấy chịu”.
Sau đó em lại được tới một vài nơi khác, có nơi móc mắt người, lại có người bị đẩy vào vạc dầu, móc tim, ngũ mã phanh thây, dùng nước sôi đổ vào tay, dùng mũi kim thép khâu miệng, quỷ đói khát, lại có người hút thuốc phải đi xuyên qua hang khói lửa tới 40km… Cuối cùng họ đưa em trở lại nơi ban đầu khi vừa bước vào tới cửa vị sai quan liền hỏi em: “Đã đi xem hết rồi à?”. Em gật đầu. Ông ta nói xong liền chỉ vào một tấm danh thiếp đã bị lật lên và nói với hai quỷ âm sai: “Đi đưa người đó đến đây và đưa người này đi theo luôn”.
Em đi cùng hai quỷ âm sai một hồi thì tới cửa nhà mình. Em đang giật mình tự hỏi: ‘Đây chẳng phải nhà mình sao? Lẽ nào thọ mệnh của cha đã hết”. Em đi cùng họ vào tới vườn thì thấy họ đi thẳng một mạch xuống nhà dưới nơi cụ Phan thuê nhà và trốn vào một góc nhà. Lúc này cụ Phan đang nằm trên giường, trong phòng lại có rất nhiều người và bà Phan thì ngồi bên cạnh ông.
Một lát sau mọi người đều đi ngủ hết chỉ còn lại mình bà Phan ngồi đó trông chồng nhưng vì mệt quá nên ngồi một lát bà liền ngủ gà ngủ gật. Khi này hai quỷ âm sai mới rón rén đi tới cạnh cụ Phan và móc trong túi ra một cái gương nhỏ (gọi là gương câu hồn) rồi chiếu lên người cụ Phan một cái xong lại nhét vào trong ngực. Sau đó đưa tay đặt lên đầu cụ Phan và dùng lực vừa lay vừa nói: “Dậy đi, dậy đi xuống âm gian nào”. Thế là cụ Phan tỉnh và theo hai tên quỷ âm sai đi xuống địa ngục mà chỉ đeo một chiếc giày trên cổ còn bị đeo một cái xích kéo lôi một bên. Cụ Phan nhìn thấy em hình như muốn nói gì đó nhưng em tránh không nhìn ông ấy.
Lúc này bà Phan mơ mơ tỉnh tỉnh sờ sang chồng, thấy chồng không ổn liền liên tục gọi: “Ông Phan, ông Phan” làm tất cả mọi người đang ngủ đều tỉnh giấc. Nhìn thấy cụ Phan không ổn lắm, họ liền bê ông xuống dưới đất. Mọi người bắt đầu bận rộn, người thì đốt tiền giấy, người thì lên kế hoạch cho đám ma.
Quỷ sai vừa dắt cụ Phan vừa lôi em đi tới bên cạnh nơi đốt tiền giấy dơ tay ra vơ một nắm rồi rời đi. Khi em ra tới vườn thì bà Phan khóc gào lên thảm thiết làm cụ Phan không nỡ rời đi nhưng bị hai quỷ sai cưỡng bức đưa đi. Không lâu sau đó em lại được đưa lại căn phòng ban đầu. Vị quan sai nói: “Đưa ông ta đi đi”. Và thế là hai quỷ sai đưa cụ Phan đi, phải cho tới lúc này em mới nhìn rõ tấm danh thiếp bị lật lên trên đó là viết tên cụ Phan.
Hai tên quỷ âm sai lại hỏi: “Còn anh ta thì làm thế nào ạ?”. Vị sai quan chần chừ một lát rồi nói: “Xem xem anh ta còn bao nhiêu dương thọ?”. Một người khác liền lật cuốn sổ sinh tử ra hồi lâu và nói “Dạ còn lâu ạ!”. Lúc này em vội vàng nói với vị sai quan kia: “Cả nhà tôi đều ăn chay tu luyện. Khi trở về tôi cũng sẽ tu luyện theo họ”.
Vị sai quan mỉm cười nói: “Ngươi muốn tu luyện thật sao? Ta nói cho ngươi biết điều này, con người có ba Tịch sách (nơi đăng ký tên tuổi): “Nguyên tịch” ở Phật quốc, chính là nguồn gốc nguyên lai của sinh mệnh. “Ký tịch” ở nhân gian và “Phân tịch” chính là nơi âm gian này. Nhân gian vốn không phải là nhà của con người trần tục các ngươi. Bởi vậy chỉ có thể tu đạo và học Phật Pháp tại thế gian con người mới có thể trở về cố hương của mình nơi Phật quốc”.
Lúc này viên quan đang xem sổ sinh tử nói: “Hãy cho anh ta về đi ạ. Nếu anh ta tu thành một người thiện lương thì sao?”. Vị sai quan liền nói tiếp: “Ta có thể để ngươi trở về nhưng sau khi về không được phép tiết lộ những điều đã nhìn thấy”. Em vội vàng nói: “Dạ” và thế là họ đưa em về lại nhà mình.
Về tới nhà vừa đúng lúc vợ em đang làm bữa sáng. Vừa bước vào phòng, em lại còn nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường thì trong lòng vô cùng tức giận tự nói: “Được đấy nhỉ ta vừa đi vắng vài ngày ngươi đã dám dẫn trai về nhà”. Em muốn xem người đàn ông đó là ai liền hất tung quần áo của vợ xuống đất thì cảm thấy bản thân lắc lư một chút rồi tỉnh lại hóa ra người nằm trên giường đó chính là thể xác của mình”.
Không lâu sau khi chú Ba kể lại những gì mình đã trải qua bỗng một ngày chú không thể nói chuyện được nữa. Cả nhà chẳng biết chú mắc bệnh gì nên đưa chú đi khắp nơi tìm danh y chạy chữa mà đều không khỏi. Vào một buổi sáng của ba tháng sau đó, bỗng nhiên chú lại có thể nói chuyện bình thường. Cha tôi lại hỏi chú tại sao lại xảy ra chuyện đó.
Chú liền nói: “Tất cả là tại anh đấy. Họ đã không cho phép em nói ra, anh lại cứ gặng hỏi làm họ lại bắt em đi. Họ nói em tiết lộ thiên cơ và trừng phạt, bắt em uống thứ nước gì đó để phạt không cho em nói chuyện ba tháng”.
Sau đó chú nói với gia đình tôi:
“Mọi người có biết tại sao họ cho em tận mắt chứng kiến tất cả những việc đó không? Nguyên nhân vì mấy đời tổ tiên nhà ta đều tin Phật Pháp, tu Phật Pháp và thường xuyên trai giới niệm Phật, lại luôn tích đức hành thiện, tu hành rất tốt. Chỉ có em là người ngoại đạo lòng dạ hiểm độc lúc đó lại không tin Phật pháp là gì.
Bởi vậy Thần linh mới để em chứng kiến tất cả mà tự mình tìm hiểu xem rốt cuộc có lục đạo luân hồi, nhân quả báo ứng hay không. Hóa ra tất cả những lời dạy trong Phật Pháp của Đức Phật từ bi đều là thật và chỉ có người tu theo Phật Pháp mới thực sự được hưởng phúc”.
Kiên Định