Có một người đàn ông lập chí sẽ trở thành triệu phú ở tuổi 40, năm ông 35 tuổi đã từ bỏ công việc, bắt đầu xây dựng sự nghiệp, mong sẽ có thể giàu sang chỉ trong một đêm...
Trong khoảng thời gian 5 năm đó, ông đã từng mở qua công ty du lịch, tiệm cà phê, còn có cả cửa hàng hoa nữa, nhưng tiếc thay lần nào gây dựng sự nghiệp cũng đều thất bại, cũng đẩy gia đình đến bước đường cùng.
Người vợ của ông bởi tâm lực đã quá mệt mỏi bèn tìm đến sự giúp đỡ của một vị cao tăng.
Vị cao tăng nói với người vợ: “Nếu như chồng cô đồng ý, thì hãy mời anh ta đến đây một chuyến!“.
Vài ngày sau, người chồng này tuy đã đến, nhưng có thể nhìn ra được rằng ông ta đến lần này chẳng qua chỉ là để ứng phó với người vợ của mình.
Vị cao tăng không nói một câu, chỉ dẫn ông ta đến giữa sân của ngôi chùa và bảo rằng: “Nếu như thí chủ có thể quét sạch hết toàn bộ số lá rụng trong sân này, tôi sẽ nói cho thí chủ biết cách làm sao có thể trở thành triệu phú“.
Vị tiên sinh này nghĩ trong lòng rằng quét sạch cái sân này thì có gì khó, liền đưa tay đón lấy cây chổi và bắt đầu quét. Nhưng, khi ông vừa quét xong, ngay lập tức lá từ trên cây lại rụng xuống, mắt thấy dường như đã sắp quét xong rồi, lại nhìn thấy nơi vừa mới quét qua khi nãy lại là những chiếc lá rơi đầy mặt đất.
Trải qua một ngày thử nghiệm, lá rụng trên sân vẫn nhiều như lúc mới đến, vị tiên sinh này tức giận ném mạnh cây chổi xuống sân, chạy đi tìm vị cao tăng, muốn hỏi vị cao tăng cớ chi lại đùa cợt với mình như vậy?
Vị cao tăng chỉ những chiếc lá trên mặt đất nói: “Dục vọng, chính là giống như những chiếc lá không thể quét hết trên sân kia vậy, tầng tầng lớp lớp đã che đậy mất lòng kiên nhẫn của thí chủ.
Trầm ngâm một lát, vị cao tăng lại nói tiếp:
Trong lòng thí chủ có dục vọng của một năm, nhưng trên người lại chỉ có lòng nhẫn nại của một ngày.
Chính là giống như những chiếc lá mùa thu này vậy, nhất định cần phải chờ đến mùa đông, sau khi những chiếc lá đều rụng sạch hết mới có thể quét sạch được, nhưng thí chủ lại mong rằng trong một ngày có thể quét sạch được chúng”.
Trước khi hai vợ chồng này đi về, vị cao tăng nói với vị tiên sinh này rằng, vì để trả công hôm nay anh đã vất vả, trên đường trở về sẽ đi ngang qua một kho thóc, trong đó có 100 bao thóc, nếu anh đồng ý, thì hãy giúp ông khiêng số bao thóc này ra bên ngoài kho, ở phía sau đống thóc đó sẽ thấy có một cánh cửa, bên trong có một cái rương đựng bảo vật, bên trong là số vàng do thiện nam tín nữ quyên tặng, số lượng cũng không phải là nhiều, đó xem như là thù lao quét sân và khiêng số bao gạo hôm nay.
Hai vợ chồng này đi được một đoạn đường, quả nhiên đã trông thấy một kho thóc. Nghĩ đến số vàng sẽ nhận được, vị tiên sinh này liền bắt đầu khiêng số bao gạo kia đến bên ngoài cửa kho. Khi sắp khiêng xong, ông nhìn thấy phía sau thật sự có một cánh cửa, đẩy cửa ra, bên trong thật sự có một cái rương. Bên trong cái rương chỉ có một túi vải nhỏ, đem đổ hết toàn bộ các thứ trong túi ra ngoài xem thử, ông không khỏi thất vọng, trong đó vốn không có vàng thỏi, chỉ là một đống hạt giống màu đen và một mẩu giấy, trên đó viết rằng: Ở đây không có vàng!
Vị tiên sinh bị lừa thất vọng ném mạnh túi vải trên tay xuống sàn, tức giận quay lưng đẩy cánh cửa đó ra chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy vị cao tăng đang đứng bên ngoài cửa, hai tay bốc lấy một nắm hạt giống, nhẹ nhàng nói: “Một trăm bao thóc mà thí chủ vừa mới vận chuyển khi nãy đều bắt nguồn từ hạt giống trong cái túi nhỏ này, phải mất thời gian 4 tháng mới trổ ra được.
Lòng nhẫn nại của thí chủ còn không bằng một bao hạt giống nhỏ, vậy thử hỏi làm sao nghe thấy được âm thanh của tài phú đây?”.
“Vĩ đại” đều là từ chịu đựng mới có được!
Bởi tủi nhục mà người bình thường không thể chịu đựng được, bạn phải chịu đựng; người bình thường cần được người khác lý giải an ủi và khích lệ, nhưng bạn không có thể không cần.
Người bình thường lấy đối kháng, trách móc tiêu cực để phát tiết cảm xúc trong tâm, nhưng bạn thì cần phải nhìn thấy được tình yêu và ánh sáng, gặp phải bất cứ sự tình gì đều phải học biết thay đổi hoặc quên đi.
Người bình thường cần có một bờ vai để những lúc mệt mỏi tựa vào, còn bạn lại chính là bờ vai để cho người khác tựa vào.
Chịu đựng được tủi nhục lớn bao nhiêu, thì sẽ làm được việc lớn bấy nhiêu;
Chịu được những lời chửi rủa lớn bao nhiêu, thì có thể nhận được lời khen ngợi lớn bấy nhiêu;
Chịu đựng được nhàm chán, mới có thể giữ chắc được phồn hoa!
Thiện Sinh.