Chúng ta luôn tham lam, truy cầu mọi thứ tốt nhất, nhưng không nhìn ra rằng thứ đang bên cạnh ta mới là đáng quý nhất, truy cầu chỉ là ước muốn cá nhân của sự ích kỷ, nhưng quý tiếc những gì ở hiện tại mới là chân thực. Đừng để mất mới tiếc, vì thời gian không đợi ai bao giờ.
Trong một buổi hôn lễ, người dẫn chương trình (MC) lấy ra tờ 100 ngàn và hỏi tất cả mọi người rằng ai muốn lấy nó thì giơ tay. Mọi người sợ anh ta có mánh khóe gì, nên một lúc lâu mà cũng không có ai giơ tay cả. MC nói: “Tôi nói thật mà, ai muốn thì cứ giơ tay”.
Cuối cùng cũng có người giơ tay, rồi cứ thế ngày càng có nhiều cánh tay được đưa lên. MC quan sát mọi người, sau đó thay bằng tờ 100 ngàn cũ hơn. Cánh tay rõ ràng đã ít đi nhiều. Người dẫn chương trình mỉm cười, lại đổi thành tờ 100 ngàn nhăn nhúm và còn có chỗ bị rách nữa. Nhìn xuống phía dưới lúc này không còn mấy cánh tay giơ lên nữa.
Người dẫn chương trình liền mời một bé trai lên trên sân khấu, đồng thời đưa tờ tiền cũ cho cậu bé và nói: “Bởi vì cậu bé giơ tay liên tục”, mọi người phía dưới liền cười phá lên.
Cậu bé nhận được 100 ngàn.
Cậu bé hơi đỏ mặt. Người dẫn chương trình đưa tay ý nói mọi người giữ im lặng, rồi lấy ra tờ một trăm đồng mới và nói: “Chú đổi tờ tiền mới này để lấy tờ tiền cũ kia của cháu được không?”.
Cậu bé trả lời: “Dạ không cần ạ, cảm ơn chú, mới hay cũ cũng giống nhau ạ”.
Người dẫn chương trình gật gật đầu rồi để cho cậu bé cầm tiền đi xuống dưới. Sau đó anh ta mời chú rể và cô dâu tay trong tay đi lên lễ đường rồi nói: “Dù vẻ ngoài xinh đẹp nhưng cuối cùng cũng phải già đi. Tình yêu lãng mạn, cũng theo cuộc sống thay đổi mà biến hóa. Giống như tờ tiền trong tay tôi vậy, theo thời gian cũng bị nhăn nhúm, bị cũ đi.
Nhưng đúng như cậu bé kia nói, dù là cũ hay mới thì vẫn là 100 ngàn. Giá trị của nó sẽ không vì những nếp nhăn trên bề mặt mà thay đổi. Hy vọng hai vợ chồng có thể hiểu được giá trị và ý nghĩa thực sự của tình yêu, đừng để đến khi dung nhan già đi, hoặc lúc tình cảm mãnh liệt hóa thành nhạt nhẽo, rồi quên đi lời thề chính miệng mình vừa nói ra rằng sẽ yêu thương người kia trọn đời, mong hai bạn sẽ quý trọng nhau cả đời”.
Hai vợ chồng nhìn nhau thắm thiết rồi gật đầu, bên dưới mọi người vỗ tay nồng nhiệt.
Hai vợ chồng nhìn nhau thắm thiết rồi gật đầu, bên dưới mọi người vỗ tay nồng nhiệt.
Đa số mọi người cả đời đều không ngừng khát vọng, không ngừng truy cầu, không ngừng tranh giành, nhưng lại không biết quý trọng hạnh phúc trong tay, kết quả đến lúc chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cái gì cũng không thành!
Hạnh phúc: Tựa như cơn gió, vụt thoáng trong phút chốc, đến nhanh, đi cũng vội vàng.
Đau khổ: Thường do sự hoài nghi và phỏng đoán mà tạo thành tổn thương, là nỗi thống khổ không thể nói thành lời.
Chân thành: Là đến từ sự thấu hiểu đối phương, cảm nhận được tình cảm từ người kia rồi mới có thể biểu hiện ra bên ngoài.
Ngọt ngào: Là đến từ sự trao đổi chân tình của cả hai bên. Thầm mong mang lại sự vui vẻ cho đối phương, cho nên trong đời của mình chỉ cần có được một người yêu thương, quan tâm, dịu dàng, một người chân thành vậy là đủ rồi.
Vậy nên, từ hôm nay trở đi, bạn phải học cách quý trọng, nếu bạn không quý trọng trời xanh, có lẽ từ nay về sau bầu trời của bạn sẽ không còn trong xanh nữa; nếu bạn không quý trọng gió mát, có lẽ thế giới của bạn sẽ không có gió mát hiu hiu thổi nữa; nếu bạn không quý trọng nước chảy, có lẽ dòng sông của bạn rồi sẽ tới ngày khô cạn.
Nếu bạn không biết quý trọng, sẽ có một ngày, dù bạn có kêu trời trách đất, có muốn trao đổi cả tính mạng, cũng đành bất lực thôi!
Bạn biết không, thời gian vô tình lắm, đừng vọng tưởng rằng thời gian sẽ vì bạn mà phá lệ, dù bạn giàu sang hay nghèo khó, dù hèn hạ hay thanh cao, cuối cùng có một ngày, mọi thứ của bạn đều không còn tồn tại nữa.
Nếu như hôm nay vẫn có người yêu bạn hoặc người bạn yêu, hy vọng bạn hết lòng quý trọng, bởi vì biết đâu có một ngày, họ sẽ quên đi giọng nói của bạn, mất đi cảm tình về bạn, biết đâu có một ngày họ sẽ mất đi trí nhớ về bạn… Lúc đó, cho dù bạn hết sức khẩn cầu, có lẽ trong mắt họ cũng chỉ là hư không, thờ ơ, thậm chí còn không gọi được tên của bạn.
Nếu như bạn không quý trọng, có lẽ cuối cùng chỉ còn lại sự hối hận khôn nguôi, khóc lóc thảm thiết, hạnh phúc rõ ràng ngay trước mắt đây, mà bạn lại như tiến vào vực sâu vạn trượng, chỉ còn sự thất vọng vô tận cùng màn đêm u tối.
Bạn chắc cũng từng trải nghiệm qua rồi, rõ ràng hôm qua còn là việc bình thường, hôm nay đã trở thành khát vọng. Cũng thời gian này, chốn thân quen này, còn đâu ánh mắt, nụ cười thân quen ấy.
Và có lẽ, nếu được trở lại ngày hôm qua, bạn nhất định sẽ không rời bỏ, sẽ hết mực trân trọng, sẽ nói với họ những lời yêu thương chân thành nhất. Nhưng mà, khoảnh khắc đó rốt cuộc chỉ còn lại trong ký ức, khiến người ta khi nhớ đến lại càng thấy hối hận vô cùng.
Cuộc đời của bạn rốt cuộc đã trôi qua như thế nào? Bạn có từng để ý hình dáng cây cổ thụ trước nhà? Có từng dừng bước chân để thưởng thức trời xanh mây trắng? Hay có lẽ chưa từng dành thời gian để nhìn tới chúng? Thế giới không thiếu nợ ai quá nhiều, chúng ta đều khóc khi bước chân vào thế giới này, rồi không cẩn thận để mất đi hết tất cả mọi thứ, sau đó chúng ta hối hận. Có lẽ chúng ta sẽ học được cách quý trọng, nhưng chẳng lẽ bạn không biết là, chúng ta nên quý trọng trước khi mất đi quá nhiều thứ?
Nếu như chúng ta học được cách quý trọng, cho dù một mảnh gạch ngói, một đóa hoa tươi, một cái mỉm cười, dù nhịp sống có hối hả, cho dù số phận bạn đã làm nhiều điều sai trái, cho dù bạn đã mất đi quá nhiều, ngẫm lại viên gạch kia, đóa hoa tươi kia, cái mỉm cười kia, cũng sẽ khiến bạn rộn rã trong lòng. Mặc kệ hiện tại bạn có bao nhiêu khó khăn, tâm bạn vĩnh viễn sẽ được bao bọc, chỉ còn lại một vùng biển cả bình yên. Không phải chờ đến lúc mất đi mới biết quý trọng, hãy quý trọng hiện tại ngay lúc này.
Chân Chân.